Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1547 - 【Vip】 Dương Nhạc Nhạc Ngang Ngược Bá Đạo

【VIP】 Dương Nhạc Nhạc ngang ngược bá đạo 【VIP】 Dương Nhạc Nhạc ngang ngược bá đạo

"Ôn Bình ta không phải một người hẹp hòi, nếu có thể vinh hạnh làm chủ trì Thất Vực Đăng Thiên Bảng lần này, đại biểu toàn bộ Nguyên Dương Vực chứng kiến các ngươi tranh tài, đương nhiên cũng sẽ chuẩn bị một chút lễ vật. Chỉ cần đi vào top một trăm thì có tư cách mua sắm ở Tử Khí Các, Tứ Tuyền Tuyền Qua Sát Khí, Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ, tùy ý lựa chọn! Nếu như ngươi có năng lực tiến vào top mười, vậy chúc mừng ngươi, ngươi có thể chọn lựa một vị cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh trong Bất Hủ Tông ta làm sư phụ! Nếu ngươi lại mạnh hơn một chút, có có thể đạt được đệ nhất, bổn tông chủ nói một không hai, tặng ngươi một thú cưỡi sánh ngang nửa bước Yêu Tổ!"

Ôn Bình nói lời ấy, như là một quả bom nặng ký, đánh vào trong lòng mọi người.

Khiến cho bọn họ không biết nên nói cái gì cho phải.

"Nửa bước Yêu Tổ!"

"Nửa bước Yêu Tổ!"

Mấy trăm vị thiên kiêu bị phần thương phong phú đến tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả này làm cho kinh hãi.

Không ít người đã bắt đầu hưng phấn!

Đệ nhất!

Hắn muốn lấy được đệ nhất!

Ai cản người đó chết!

Nửa bước Yêu Tổ, cũng chính là nửa bước Thiên Vô Cấm.

Đây chính là tồn tại cao cao tại thượng trên vùng đất Nguyên Dương Vực này, muốn mà không có được!

Trong thế lực ngũ tinh, hắn là cự phách!

Trong thế lực lục tinh, hắn cũng là trụ cột vững vàng!

Có tọa kỵ này, chỉ cần muốn, có thể mời chào vô số tán tu trong vài phút, không cần thời gian quá lâu thì có thể thành lập được một cái thế lực ngũ tinh đỉnh tiêm!

Mà những thế lực ngũ tinh cự đầu ở Nguyên Dương Vực, cả đám hai mặt nhìn nhau, không thể tin được đồng thời lại vô cùng bất đắc dĩ.

Bọn họ tu luyện hơn nửa đời người mới đạt tới cảnh giới nửa bước Thiên Vô Cấm.

Có chút bất đắc dĩ.

Cũng có chút chua xót.

Cho dù là Long Dương Vương dưới trướng cường giả Thiên Vô Cấm thành đàn thì giờ phút này cũng không nhịn được thán phục, bội phục một tiếng.

"Từ lần Thất Vực Đăng Thiên Bảng thứ nhất đến nay, ban thưởng cuối cùng hàng năm đều sẽ nghĩ sâu tính kỹ, theo đuổi phong phú nhất. Nhưng cho dù như thế thì đến nay vẫn chưa có cái nào sánh được với phần thưởng phong phú nửa bước Yêu Tổ làm tọa kỵ! Ta không nỡ, ngay cả quốc chủ cũng không nỡ ra đại thủ bút như vậy, không nghĩ tới Ôn tông chủ chỉ là một tông chi chủ mà rộng rãi hơn nhiều.”

Nửa bước Yêu Tổ làm thú cưỡi, đây chính là đặc quyền mà cường giả Thiên Vô Cấm mới có. Thậm chí có cường giả Thiên Vô Cấm còn không có nửa bước Yêu Tổ làm thú cưỡi.

Bên cạnh, Ti Hải Hiền cũng không nhịn được cảm khái một tiếng.

"Ôn tông chủ chưa từng là người hẹp hòi. Có được Tẫn Tri Lâu, có được Tử Khí Các, vốn có thể yên lặng phát triển bản thân, đợi đến thời cơ chín muồi thì nhất phi trùng thiên, nhưng Ôn tông chủ cũng không có làm như thế, ngược lại vẫn luôn dùng Tẫn Tri Lâu, Tử Khí Các nỗ lực thay đổi cái thế giới cũ này. U Quốc có thể có người vô tư như Ôn tông chủ, một ngày nào đó chúng ta có thể đuổi Già Thiên Lâu ra khỏi Triều Thiên Hạp!"

Nhưng mà nghe được câu này, Long Dương Vương lại không vui.

Sau đó lạnh lùng nói: "Vô tư, chưa chắc là một chuyện tốt. Từ xưa đến nay, trong nhân thế, trạng thái bình thường chính là lòng người vô cổ, hơn nữa không phải không có vết xe đổ. Nhưng mà không thể không nói, đúng là Ôn tông chủ rất hào phóng, dùng nửa bước Yêu Tổ làm phần thưởng."

"Đúng vậy." Ti Hải Hiền gật đầu, nhưng sau khi đáp một câu thì không có tiếp tục mở miệng, trên mặt dần dần bình tĩnh lại.

Bình tĩnh lại, hắn hồi tưởng lại lời Long Dương Vương nói.

Chuyện này khiến cho hắn cảm thấy có chút không thoải mái.

Nhưng mà hắn lại không tìm được nguyên nhân.

Có lẽ là do quan điểm không giống.

Chí hướng cũng không giống.

"Phần thưởng nửa bước Yêu Tổ tọa kỵ này vừa xuất hiện, có thể nói là ra một vấn đề không nhỏ cho đám người ở quốc đô. Nếu như U Quốc không bỏ ra nổi phần thưởng Thất Vực Đăng Thiên Bảng càng tốt hơn cái này, vậy chẳng phải là khiến cho người ta không biết nên khóc hay cười? Sau này, còn ai liều mạng đi tranh đệ nhất nữa?"

Thấy Ti Hải Hiền không có nói tiếp nữa, Long Dương Vương phối hợp mở miệng nỉ non, thuận tiện liếc nhìn đám người của Bất Hủ Tông một chút, ý đồ tìm người nghe.

Người nghe không tìm được.

Chỉ thấy được Ôn Bình đi về.

Sau khi Ôn Bình tuyên bố ban thưởng xong thì để vô số người tham dự Thất Vực Đăng Thiên Bảng xuống dưới chuẩn bị, khoái hoạt cũng không thuộc về bọn họ bây giờ, kế tiếp là thời gian sung sướng chúc mừng thịnh hội trăm năm khai mạc của đám người xem bọn họ.

Căn cứ quá trình, tiết mục ăn mừng tiếp tục một canh giờ, Ôn Bình mới có thể trở lại trong sân mở "Thất Vực Đăng Thiên Bảng" ra.

Về phần quá trình sau khi mở Thất Vực Đăng Thiên Bảng ra, không có chuyện của hắn nữa, trên quảng trường sẽ ca múa không ngừng, sung sướng không ngừng, cho đến khi tranh đấu Thất Vực Đăng Thiên Bảng kết thúc.

Nghe nói mỗi một lần Thất Vực Đăng Thiên Bảng, cho dù là vô số thiên kiêu đã kết thúc tranh đấu thì đủ loại tiết mục chúc mừng cũng không ngừng, còn sẽ kéo dài mười ngày nửa tháng. Chỉ vì các thành, các nơi chuẩn bị nhiều cho thịnh hội trăm năm này lắm.

Một tòa thành chuẩn bị một cái tiết mục, vậy cũng là hàng ngàn hàng vạn cái tiết mục. Cho dù nghiêm ngặt khống chế thì cũng phải tốn một hai tháng mới có thể biểu diễn xong.

Đáng sợ nhất là đây chỉ là một ngày duy nhất giống ngày lễ trong khu vực Nguyên Dương Vực này. Trừ cái đó ra, Nguyên Dương Vực cũng không có một thời gian nghỉ ngơi, vui đùa nào. Cuộc sống của bọn họ, ngoại trừ Thất Vực Đăng Thiên Bảng ra thì gần như đều là tu luyện.

Nếu như không phải tu luyện thì đó chính là giết chóc, hoặc là trên đường đi giết chóc. Vì sinh tồn và cuộc sống tốt hơn mà chiến!

Bình Luận (0)
Comment