Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1553 - 【Vip】 Có Thể Là Không Thích, Cho Nên Không Chiếm (2)

【VIP】 Có thể là không thích, cho nên không chiếm (2) 【VIP】 Có thể là không thích, cho nên không chiếm (2)

Sau đó quan sát bốn phía một phen, thấy không có người nhìn thấy, lập tức chạy như bay vào trong chỗ sâu trong rừng cây.

Bởi vì hắn gặp được một bộ mạch thuật lưu phái Địa cấp hạ phẩm!

Mạch thuật lưu phái Địa cấp hạ phẩm có thể nói là cực kỳ hiếm có.

Không phải thành viên hạch tâm của thế lực ngũ tinh cự đầu thì không thể tu hành!

Thế lực ngũ tinh bình thường, mạch thuật trấn phái mạnh nhất cũng chỉ như thế này thôi.

Vừa khéo người cầm được bộ công pháp đó đến từ một cái thế lực ngũ tinh bình thường, cho nên hắn mới hưng phấn và kích động như vậy.

"Bắt đầu!"

Long Dương Vương có chút hăng hái nhìn người thanh niên bắn ra phù quang bên trong hình ảnh.

Cùng lúc đó, càng ngày càng nhiều người đều phát hiện ngọc giản trong phù quang.

Mỗi người phát hiện ngọc giản đều hưng phấn.

Đồng thời cũng càng ngày càng nhiều người bắn ra phù quang mà mình không nhìn thấy được.

Theo thời gian trôi qua, lúc có một đám người chạm mặt, có người phát hiện thân thể người đối diện mình lại bắn ra phù quang khác nhau, rốt cục cũng đã nhận ra điểm không thích hợp.

Một trận đại chiến, không thể tránh được.

Cứ như vậy, trải qua mấy lần đại chiến, rốt cục có có không ít người thăm dò được sáo lộ của phù quang, cũng biết phù quang càng sáng thì nói rõ thu hoạch càng tốt.

Kết quả là người biết quy tắc này, bắt đầu tìm kiếm những người thân thể bắn ra phù quang chói mắt.

Hơn bốn trăm người đều rơi vào tranh đoạt.

Bởi vì mạch thuật lưu phái Địa cấp thượng phẩm có sức hấp dẫn quá mạnh.

Thậm chí có người còn tạo thành đoàn, chuyên môn cướp đoạt và tìm kiếm mạch thuật Địa cấp.

Thấy cảnh này, Long Dương Vương vui vẻ cười nói: "Chính là muốn như vậy, nếu như không tranh không đoạt thì làm người bình thường còn hơn.”

"Cố lên!"

Tinh Sa là Vực Chủ Nguyên Dương Vực vừa mới thượng vị, cũng hưng phấn reo một tiếng hùa theo Long Dương Vương, khiến cho vô số người cũng hùa theo.

Những người xem reo hò, từng người thèm thuồng không thôi.

"Khắp nơi đều là mạch thuật lưu phái Địa cấp, công pháp Địa cấp khắp nơi, đáng tiếc, đáng tiếc, lúc tuổi còn trẻ ta không có gặp được Thất Vực Đăng Thiên Bảng."

"Chỉ cần nhận được một bộ mạch thuật lưu phái Địa cấp thượng phẩm, cho dù không có được cường giả Thiên Vô Cấm ưu ái, cũng không có được tông chủ Bất Hủ Tông ban thưởng thì đời này cũng không lo."

"Còn không phải vậy sao, có mạch thuật phẩm cấp như vậy, tuyệt đối là vô địch thủ trong cùng cảnh. Cho dù không được cường giả Thiên Vô Cấm ưu ái thì cũng có thể được nửa bước Thiên Vô Cấm hoặc là cường giả Địa Vô Cấm Thượng Cảnh ưu ái. Chắc chắn đời này có thể trở thành cự phách một phương!"

Trong tiếng khen ngợi của mọi người, một giọng nói đột ngột vang lên: "Không phải là mạch thuật lưu phái Địa cấp thượng phẩm sao, cái này cũng đáng tốn thời gian đi đoạt?"

Người mở miệng nói chuyện là Hoài Diệp Bất Hủ Tông.

Hoài Diệp vừa lên tiếng, lập tức khiến cho không ít người chú ý tới.

Nhưng mà thấy Hoài Diệp ngồi sau lưng tông chủ Bất Hủ Tông, suy nghĩ định chửi một câu "giả vờ ngầu cái gì" lập tức không còn sót lại chút gì.

Bất Hủ Tông.

Không thể trêu vào!

Long Dương Vương nghe vậy cũng không khỏi cười nói: "Ôn tông chủ, đệ tử quý tông đúng là không tầm thường ha. Tuổi còn nhỏ, thậm chí ngay cả mạch thuật lưu phái Địa cấp thượng phẩm cũng không coi trọng!"

Lời vừa nói ra, khiến cho không ít người buồn cười.

Nhưng mà bởi vì sợ Ôn Bình tức giận cho nên khi cười thì cố gắng khắc chế hoặc quay đầu qua chỗ khác.

Ôn Bình bình tĩnh cười nói tiếp: "Đồng ngôn vô kỵ. Long Dương Vương không cần để ở trong lòng, mạch thuật lưu phái Địa cấp thượng phẩm, ai dám nói không coi trọng đâu?"

Hoài Diệp cũng lập tức đổi giọng.

"Chư vị tiền bối, ta nói bậy, các ngươi đừng coi là thật, đừng coi là thật."

Thấy Ôn Bình và đệ tử đều nói như vậy, mọi người cũng không còn quan tâm một chuyện nhỏ như thế.

Dù sao đồng ngôn vô kỵ!

Ánh mắt mọi người tiếp tục tập trung vào hình ảnh phù không đảo, chỉ thấy nhiều chỗ trong phù không đảo đều bạo phát chiến đấu tranh đoạt mạch thuật lưu phái Địa cấp thượng phẩm.

"Các huynh đệ, bao vây hắn. Phù quang xung quanh thân thể gia hỏa này chói mắt như thế, chắc chắn là mạch thuật lưu phái Địa cấp thượng phẩm!" Một nam tử Trấn Nhạc Trung Cảnh hung tợn nhìn chằm chằm một thanh niên đang bối rối dựa lưng vào một cây đại thụ: "Cướp được đồ trước, đến lúc đó chúng ta lại thảo luận xem chia như thế nào!"

Nam tử hạ lệnh, sau đó năm sáu người bên cạnh lập tức bao vây thanh niên, cùng nhau tiến lên, trong chốc lát đã đuổi tên thanh niên đó ra khỏi phù không đảo.

Khi thanh niên đó bị uy hiếp tính mạng, bị cưỡng chế đuổi ra phù không đảo, quyển mạch thuật lưu phái Địa cấp thượng phẩm đó rơi xuống.

Đám người vui mừng!

Quả nhiên là mạch thuật lưu phái Địa cấp thượng phẩm!

Nhưng mà ngay lúc này, trong rừng vang lên tiếng soạt soạt. Bọn họ lập tức thu mạch thuật, chuẩn bị đón địch.

Sau một khắc.

Mấy đệ tử Bất Hủ Tông mặc một bộ đồ trắng vừa nói vừa cười từ trong rừng đi ra.

Bọn họ nhìn thấy mấy người kiếm bạt nỗ trương thì cũng ngừng cười nói.

"Đệ tử Bất Hủ Tông!"

"Thật là khéo!"

Mấy người vui mừng.

Bởi vì trên Tiềm Long Bảng, đệ tử Bất Hủ Tông gần như đều là Trấn Nhạc Hạ Cảnh mà thôi.

Rõ ràng là Trấn Nhạc Hạ Cảnh, còn xếp hạng cao như vậy, chiếm hết danh tiếng, chuyện này khiến cho bọn họ rất khó chịu.

Bây giờ gặp.

Vậy thì thật là tốt!

"Các huynh đệ, lên! Chúng ta thử xem đệ tử Bất Hủ Tông top một trăm này!"

Mấy người lại ùa lên lần nữa.

Năm người của Bất Hủ Tông kinh ngạc, bất đắc dĩ mở mạch môn ra.

Phanh ——

Phanh ——

Năm người vừa mở mạch môn.

Toàn bộ đều là Trấn Nhạc Trung Cảnh khiến cho mấy người đối diện sững sờ.

Tại sao đều là Trấn Nhạc Trung Cảnh?

Mấy người nhớ rõ, đệ tử Trấn Nhạc Trung Cảnh của Bất Hủ Tông đều có xếp hạng cực kỳ cao trên Tiềm Long Bảng, tất cả đều nằm trong top ba mươi.

Mấy người nhất thời hai mặt nhìn nhau, bước chậm lại.

Sau đó nghe một tên đệ tử Bất Hủ Tông bất đắc dĩ nói: "Trần Mẫn ta mới xếp hạn hơn một trăm ba mươi, sao lại muốn làm khó ta?"

"Lên đi, lên đi."

Bình Luận (0)
Comment