Long Dương Vương thấy trên mặt Ôn Bình không có lộ ra nét mừng, biết những vật này chắc chắn không đánh động được Ôn Bình, tiếp tục mở miệng nói: "Ôn tông chủ, xin bỏ qua cho, bản vương lâm thời nhận mệnh, tới rất vội vàng, đúng là chưa kịp chuẩn bị nhiều. Nhưng mà chỉ cần Ôn tông chủ chờ chút thời gian, chắc chắn bản vương sẽ lấy ra thành ý, tuyệt đối sẽ không khiến cho Ôn tông chủ giúp không ta!"
"Nếu là mấy loại như công pháp, mạch thuật Thiên cấp, Tuyền Qua Đồ, bạch tinh thì không cần làm phiền Long Dương Vương điện hạ."
Ôn Bình đi thẳng vào vấn đề, căn dặn một phen.
Nếu không, đến lúc đó Long Dương Vương đưa tới một đống, ở chỗ người khác thì cực kỳ trân quý, mà ở chỗ mình thì lại không dùng được, hắn còn phải lấy ra đấu giá, phiền phức.
Long Dương Vương không kịp chờ đợi nói: "Ôn tông chủ cứ yên tâm đi, lễ gặp mặt bản vương cho tuyệt đối sẽ không để cho ngươi thất vọng!"
"Đi! Nếu như sau này Long Dương Vương điện hạ có việc, có thể dùng nó để liên hệ ta."
Ôn Bình lại nói, sau đó lấy một viên Truyền Âm Thạch từ trong tàng giới ra, vứt cho Long Dương Vương, cũng dặn dò cách sử dụng.
Những lời hứa khác, không làm gì.
Long Dương Vương cầm lấy Truyền Âm Thạch, vui mừng quá đỗi.
Bảo bối!
Đại bảo bối chân chính!
"Ôn tông chủ, bản vương lập tức sai người chuẩn bị lễ gặp mặt cho ngươi!" Long Dương Vương vui mừng, vuốt vuốt Truyền Âm Thạch, có chút yêu thích không buông tay.
Ôn Bình liếc mắt nhìn bốn phía hỗn độn: "Vậy chuyện này thì sao?"
"Không sao, bản vương sai người đến dọn dẹp là được. Những dưới Thiên Vô Cấm đó, chết cũng chết, không quan trọng. Còn Tinh Sa, bản vương vừa khéo nuôi một con cá lớn đến từ Già Thiên Lâu, lúc đầu định giữ lại để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, oan ức hôm nay do nó đến cõng!"
"Cũng được."
Ôn Bình cười gật gật đầu, nhưng mà trong lòng không có chút hảo cảm nào với Long Dương Vương này.
Loại người như vậy, có thể làm quốc chủ?
Loại người như vậy, đáng giúp?
Tuyệt đối không đáng giá.
Nhưng đáng để lợi dụng một phen, thôi động U Quốc đại chiến với Già Thiên Lâu.
"Điện hạ, vậy một vạn người của Bất Hủ Tông ta?" Ôn Bình hỏi lại.
Long Dương Vương cười lắc đầu: "Một vạn người thôi, tùy tiện tìm một tông môn đỡ là được, hoặc là do Vực Chủ Phủ phái một vạn Thần U Quân thay thế là được."
Nếu Bất Hủ Tông đã chọn ủng hộ hắn, vậy cũng không cần phải ân uy tịnh thi.
Cho Bất Hủ Tông tiện nghi lớn nhất mới là chuyện hắn nên làm!
Chỉ có đủ chỗ tốt mới có thể bảo đảm Bất Hủ Tông sẽ không phản, ủng hộ người khác.
"Vậy thì đa tạ điện hạ, vừa khéo tông ta không muốn tham dự những chuyện loạn thất bát tao đó." Ôn Bình lại nói: "Điện hạ, vậy chúng ta tiếp tục đi xem so tài?"
Long Dương Vương sảng khoái gật đầu: "Đi! Ôn tông chủ yên tâm, một ngày có bản vương ở, Bất Hủ Tông tuyệt đối không cần để ý tới đại chiến ở sa trường."
Dứt lời, Long Dương Vương không tiếp tục bày thái của mình, chiêu hiền đãi sĩ, ra hiệu mời Ôn Bình đi trước.
Đương nhiên Ôn Bình cũng không có khách khí, hóa thành kinh hồng bay đi.
Long Dương Vương theo sát phía sau.
Cùng lúc đó, bọn người Ti Hải Hiền đang ngắm nhìn hướng Vực Chủ Phủ, không còn tâm tư tiếp tục xem tranh tài.
Mặc dù hắn chắc chắn Long Dương Vương sẽ không làm khó Ôn tông chủ, nhưng hiện thực không phải sự tích, tất cả đều sẽ xảy ra theo ý nghĩ của mình. Lỡ như Ôn tông chủ không chịu thua, chọn tranh phong với Long Dương Vương, vậy Long Dương Vương tìm không thấy bậc thang xuống, chuyện sẽ phiền toái.
Giết Đại Vực Chủ, đúng là mưu phản!
Theo luật pháp của U Quốc, nên diệt tộc diệt tông!
Cho dù là phía sau Bất Hủ Tông có phong vương thì cũng chạy không khỏi kết cục này. Dù sao U Quốc có tam đại hộ quốc thiên tướng, bọn họ có thể kiềm chế lại cường giả phong vương. Nếu như phong vương lựa chọn hộ tông, rất có thể sẽ chết chung với tông môn, dù sao tam đại hộ quốc thiên tướng thực lực thâm bất khả trắc.
Nghe nói là trên phong vương!
Nhưng rốt cuộc là thực lực gì?
Không có ai gặp mà còn sống!
Trừ các đời quốc chủ ra, người gặp được bọn họ đều chết hết rồi.
"Ôn tông chủ, ngài cũng đừng chọn một con đường không có lối về đó." Đúng là Ti Hải Hiền đã có ý gia nhập Bất Hủ Tông, hoàng tộc U Quốc máu lạnh đã khiến cho trái tim hắn triệt để băng giá. Bây giờ lại đắc tội Long Dương Vương, vậy cơ hội còn sống trở về từ sa trường càng xa vời hơn.
Gia nhập vào Bất Hủ Tông, có lẽ là cơ hội sống duy nhất.
Cơ hội sống duy nhất này, hắn không muốn trơ mắt nhìn nó biến mất.
Đồng thời hắn cũng không muốn nhìn thấy Bất Hủ Tông biến mất.
Bởi vì ở U Quốc, không có người dám nói, đồng thời dám giết người như tông chủ Bất Hủ Tông.
Sau một khắc, hai đạo kinh hồng lần lượt rơi xuống.
Ôn Bình ngồi xuống trước mặt bao người giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, nếu không phải bọn người các chủ Vọng Thần Các vẻ mặt chưa tỉnh hồn chậm rãi theo sau thì thậm chí Ti Hải Hiền còn cảm thấy tất cả những chuyện vừa xảy ra hoàn toàn không có liên quan gì đến Ôn Bình!
Ti Hải Hiền thở dài một hơi, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy một tia bi ai: "Xem ra cuối cùng Ôn tông chủ vẫn chọn thỏa hiệp."
Giờ phút này, trong lòng Ti Hải Hiền trở nên ngũ vị trần tạp.
Mà bọn người Diêm Lai, Lạc Lưu Tâm và vô số người xem bốn phía quảng trường trông mong mong mỏi muốn biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thì càng không hiểu ra sao. Khi các chủ Vọng Thần Các Từ Thiên Sơn ngồi xuống, vốn cho rằng có thể hỏi ra chút gì nhưng lại phải thất vọng.
Từng người trở về đều ngậm miệng không nói chuyện gì đã xảy ra, thậm chí dứt khoát ngậm miệng lại, một chữ cũng không nói, ai hỏi cũng làm bộ như không nghe thấy.
Những Thiên Vô Cấm, nửa bước Thiên Vô Cấm và thế lực ngũ tinh cự đầu đó lập tức hiểu, chắc chắn là có chuyện!
Không ai dám hỏi chuyện gì vừa xảy ra nữa.