Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1564 - 【Vip】 Ti Hải Hiền Vào Tông, Vui Vẻ Nhất Chính Là Đao Ma!

【VIP】 Ti Hải Hiền vào tông, vui vẻ nhất chính là Đao Ma! 【VIP】 Ti Hải Hiền vào tông, vui vẻ nhất chính là Đao Ma!

"Được rồi, đứng lên đi. Không cần ngươi đi hướng đông hướng tây, chỉ cần ngươi ở lại U Quốc là được, khi nào cần ngươi làm cái gì thì đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi biết. Trước đó, ngươi tăng cường thực lực của mình trước đã, khi nào đến phong vương thì mới nói đến chuyện làm việc cho ta."

Nói đến đây, trong đầu Ôn Bình đã xuất hiện một hình ảnh.

Có một ngày, U Quốc khai chiến với Bất Hủ Tông.

Quốc chủ U Quốc tràn đầy tự tin đột nhiên bị tướng tài đắc lực bên cạnh mình đâm một đao, sẽ có vẻ mặt như thế nào?

Hoặc là quốc chủ U Quốc tràn đầy tự tin phát hiện ngàn vạn Thần U Quân của mình đều là người của Ti Hải Hiền thì sẽ có vẻ mặt như thế nào?

Nếu có một ngày, U Quốc hủy diệt.

Mà thực lực Ti Hải Hiền lại không tệ.

Đến lúc đó còn có thể để hắn làm quốc chủ, thay Bất Hủ Tông quản lý Triều Thiên Hạp, cứ như vậy hắn sẽ không cần phải quan tâm đến Triều Thiên Hạp.

Đương nhiên.

Chuyện này sau này nói.

Không cần lắm lời.

"Đến."

Ôn Bình từ xa đã thấy Ôn phụ Ôn mẫu đang quy hoạch đất, vội vàng đáp xuống: "Phụ thân mẫu thân, ta về rồi."

"Sao lại sớm như vậy?"

Ôn mẫu hỏi lại.

Vừa hỏi xong, ánh mắt nhìn thấy Ti Hải Hiền bên cạnh.

"Ti Vực Chủ?"

Ôn mẫu lẩm bẩm một tiếng.

Ti Hải Hiền đứng ở một bên, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

Hắn thề!

Đây là chuyện khó tin nhất mà hắn thấy được!

Long Tuyết.

Tam tiểu thư của Long gia!

Nàng lại là mẫu thân của tông chủ Bất Hủ Tông hung danh hiển hách!

Đây là tình huống như thế nào?

Tam tiểu thư của Long gia không đến trăm tuổi!

Không đến trăm tuổi, vậy thì thân là nhi tử của nàng, chỉ sợ Ôn tông chủ càng nhỏ hơn!

"Long... Long Tuyết!"

Long Tuyết cười nói: "Không nghĩ tới Ti Vực Chủ còn nhớ ta."

"Chuyện này chuyện này chuyện này. . ."

Ti Hải Hiền không biết nên nói cái gì.

Ôn Bình tức giận nói: "Gặp phụ mẫu ta mà còn không quỳ, ngươi giả cà lăm làm gì?"

"Ti Hải Hiền tham kiến..." Lần đầu tiên Ti Hải Hiền không biết nên dùng tôn xưng như thế nào.

"Ti Vực Chủ?" Long mẫu tò mò nhìn Ôn Bình.

Ôn Bình nói: "Như ngài thấy!"

"Tiểu tử ngươi, ngay cả người của chính phủ cũng dám đào? Đào người thi thôi đi... nhưng ngày xưa phụ thân ta cũng phải gọi Ti Vực Chủ một câu lão đại ca, ngươi như vậy. . ."

Long mẫu cũng không biết nên nói như thế nào.

Bối phận đột nhiên rối loạn!

Sau này gặp lại phụ thân, ba người này nên xưng hô nhau như thế nào?

Mạnh ai nấy kêu?

"Lão phu nhân gọi ta lão Ti là được."

Ti Hải Hiền sợ hãi đáp, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Ôn Bình.

Khó trách.

Khó trách tông chủ dám nói dám làm, lại sát phạt quyết đoán, không có không quả quyết như những người đã có tuổi như bọn họ.

Hết thảy đều vì tuổi trẻ!

Bởi vì tuổi trẻ, cho nên dám làm!

Không giống như bọn họ, làm chuyện gì cũng bó tay bó chân, cũng suy đi nghĩ lại, tất cả đều nghĩ chu đáo mới đi làm.

Ôn Bình chắp tay hành lễ, sau đó muốn rời khỏi: "Phụ thân mẫu thân, các ngươi tiếp tục đi. Chờ lúc ăn cơm ta sẽ đến."

"Đi làm việc của mình đi."

Ôn phụ Ôn mẫu đáp.

Ôn Bình lui về sau mấy bước, lúc này mới quay người rời đi. Ti Hải Hiền sợ hãi khom mình hành lễ, vội vàng đuổi theo Ôn Bình rời đi.

Trên đường đi, trong lòng của hắn cực kì sợ hãi.

Hắn không rõ, tại sao Ôn tông chủ lại dẫn hắn tới gặp phụ mẫu, chủ động nói thân thế của mình cho một người mới vừa vào tông như hắn biết.

Đang lúc Ti Hải Hiền sợ hãi đủ kiểu, bối rối, Ôn Bình chủ động mở miệng: "Không có chuyện gì muốn hỏi?"

"Có!"

Ti Hải Hiền vội vàng đáp.

Ôn Bình biết Ti Hải Hiền muốn hỏi cái gì, thế là nói: "Cho ngươi tới gặp cha mẹ ta, không có nguyên nhân đặc biệt gì. Đơn giản là toàn tông đều biết chuyện này, chỉ có ngươi không biết mà thôi. Vừa khéo ta cũng muốn đi gặp bọn họ, cho nên dẫn ngươi đi xem."

"Tông chủ yên tâm, chuyện này Ti Hải Hiền nhất định sẽ giữ kín!" Ti Hải Hiền hiểu, nếu như chuyện này truyền ra sẽ gây ra sóng to gió lớn như thế nào.

"Không cần khẩn trương, vấn đề này không có nghiêm trọng như ngươi tưởng tượng, người khác biết cũng không quan trọng." Ôn Bình phong khinh vân đạm đáp.

Nhưng mà Ti Hải Hiền cũng không coi là thật.

Tông chủ không quan tâm, đó là bởi vì hắn không sợ hãi.

Nhưng lúc này vẫn không nên truyền đi cho thỏa đáng, dù sao tiểu nhân khó mà đề phòng.

Ti Hải Hiền ghi nhớ chuyện này trong lòng, sau đó không chịu nổi nghi ngờ trong lòng, hỏi: "Ti Hải Hiền cả gan xin hỏi tông chủ, năm nay ngài bao nhiêu tuổi?"

"Như ngươi thấy."

Ôn Bình dừng lại, tạo dáng một cái.

Ti Hải Hiền sửng sốt tại chỗ, mấy lần muốn há miệng lại không dám nói, bởi vì câu trả lời có chút không thể tưởng tượng.

Tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không thể nào có thực lực như thế này ở số tuổi này nha?

Người sau lưng Ôn tông chủ mạnh đến cỡ nào?

Ti Hải Hiền lắc đầu, không dám suy nghĩ, bởi vì càng nghĩ càng sợ. Bây giờ hắn chỉ biết là lần chọn này vô cùng chính xác!

Ôn Bình cười không nói, quay người muốn đi gấp, nhưng mà vừa mới quay người thì Truyền Âm Thạch trong ngực lại có động tĩnh.

Ôn Bình vừa mới cầm lấy thì bên kia Truyền Âm Thạch đã vọng lại giọng nói bức thiết của Trần Hiết.

"Tông chủ, có chuyện không ổn!"

Một câu khiến cho sắc mặt Ti Hải Hiền cứng lại.

Mới vừa vào tông thì có biến?

Ôn Bình vẫn bình tĩnh, dù sao trời cũng không sập xuống: "Không cần phải gấp, từ từ nói."

"Yêu Hoàng của Liệt Không nhất tộc bại! Mặc dù không chết nhưng lại bị hai tôn cường giả phong vương của Già Thiên Lâu liên thủ đánh trọng thương, trốn về thế giới dưới lòng đất. Bây giờ người của Già Thiên Lâu đang thừa thắng xông lên, muốn đuổi tận giết tuyệt Liệt Không nhất tộc, hơn nữa còn chuẩn bị giết vào Hào Khốc Thâm Uyên! Nếu như bị bọn họ giết vào Hào Khốc Thâm Uyên, vậy mấy người Hoài Không sẽ nguy hiểm." Giọng điệu Trần Hiết có vẻ hơi lo lắng.

Bình Luận (0)
Comment