Thực lực của hắn, dù cho không giết được cường giả Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh thì ít nhất cũng sẽ không chết dưới đồ đao của cường giả Thiên Vô Cấm.
Ti Hải Hiền nghiêm túc đáp: "Tông chủ, ta đã hiểu! Sau khi về Thiên Dương Thành giải quyết chuyện cường chinh, ta sẽ lập tức trở về tu luyện, tuyệt đối không cô phụ sự kỳ vọng của tông chủ."
"Đúng rồi, bên phía Long Dương Vương, ngươi tiếp tục giữ thái độ lúc đầu đi. Nhớ kỹ, đừng cho bất kỳ kẻ nào nhìn ra ngươi có quan hệ gì với Bất Hủ Tông." Ôn Bình lại dặn dò một câu nữa, dù sao Ti Hải Hiền là một cây đinh thép mà hắn chuẩn bị dùng để cắm vào trong cơ thể của U Quốc.
Nếu như đi quá gần với Bất Hủ Tông, sợ là quốc chủ U Quốc sẽ sinh nghi. Chỉ khi nào khiến cho quốc chủ U Quốc tin tưởng Ti Hải Hiền không có đứng về phe ai hết thì hắn mới có thể từng bước leo lên cao được!
Ti Hải Hiền gật đầu: "Xin tông chủ yên tâm!"
Cuối cùng, Ôn Bình căn dặn một câu: "Nếu có phong vương muốn giết ngươi, tình huống bất đắc dĩ ngươi có thể dùng Truyền Âm Thạch liên hệ ta."
"Rõ!"
Ti Hải Hiền vui mừng.
Có câu nói này của tông chủ, hắn yên tâm!
Ôn Bình lại nói với Đao Ma: "Nhanh đi sửa soạn một chút. Ngươi xem, mình mới bước vào Thiên Vô Cấm bao lâu, nửa năm cũng không đến, Ti Hải Hiền cũng không phải những món hàng tầm thường ở Hắc Vực. Chờ khi nào độ thuần thục của Thiện Ác Song Sinh đầy thì hãy tìm Ti Hải Hiền luận bàn, khi đó hẳn là ngươi có thể là đối thủ của hắn."
Mặc dù hắn đề xướng thành viên trong môn luận bàn nhưng mà Đao Ma cũng không thiếu kinh nghiệm chiến đấu, chỉ là thiếu độ thuần thục của ma pháp ngũ giai Thiện Ác Song Sinh mà thôi.
Độ thuần thục càng cao, Đao Ma sẽ càng mạnh.
Luận bàn với Ti Hải Hiền, trừ bị ngược ra thì không tăng thực lực. Bởi vì Đao Ma dám liều mạng, nhưng Ti Hải Hiền nhất định sẽ không liều mạng.
Song phương, chỉ có một phương liều mạng, chiến đấu như vậy chỉ có thể là luận bàn. Luận bàn, chỉ có thể khiến cho Đao Ma hiểu rõ Ti Hải Hiền hơn mà thôi.
Nhưng sau này Đao Ma lại không ở chung với Ti Hải Hiền, muốn hiểu Ti Hải Hiền như vậy làm gì!
Đao Ma bất khuất đáp: "Tông chủ, ta còn chưa có phát huy ra toàn bộ thực lực."
Ôn Bình không để ý đến, quay người đi.
"Dọn dẹp một chút, ăn cơm."
Đao Ma thở dài một tiếng, chỉ có thể coi như thôi, hóa thành kinh hồng bay tới khu ký túc xá.
Ti Hải Hiền thì đi theo bước chân mấy người Ôn Bình, đi tới phòng bếp. Đi theo sau lưng Ôn Bình, hắn nhớ lại lời Ôn Bình mới nói.
Đao Ma mới vào Thiên Vô Cấm mấy tháng?
Mấy tháng từ hạ cảnh đến trung cảnh?
...
Lúc đêm khuya.
Yên lặng như tờ.
Giờ phút này, lầu hai phòng bếp vô cùng náo nhiệt, nâng ly cạn chén, đêm dần trôi.
Ôn Bình hỏi phụ mẫu một vấn đề: "Phụ thân, mẫu thân, tương lai các ngươi có tính toán gì không? Không cần biết các ngươi chọn như thế nào thì ta đều có thể giúp một tay."
Ôn Bình không phải một người ích kỷ, nhất định phải giữ phụ mẫu ở bên người.
Hắn càng hi vọng phụ mẫu có thể sống một cuộc sống càng đặc sắc hơn trước kia, hết thảy đều có hắn làm hậu thuẫn.
Uống đến sắc mặt ửng đỏ, Ôn phụ nói: "Việc này, thật ra thì hôm nay ta và mẫu thân ngươi cũng đa bàn rồi. Mẫu thân ngươi, đời này không có theo đuổi gì khác, nhìn ngươi khỏe mạnh trưởng thành là một cái, dùng Linh Thiện của mình chữa trị cho càng nhiều người cũng là một cái. Cái thứ nhất đã thực hiện, ngươi không chỉ không cần chúng ta chăm sóc, ngược lại còn phát triển đến tình trạng không thể tưởng tượng nổi, cho nên mẫu thân ngươi muốn trồng dược thảo trong Bất Hủ Tông, lại mở Linh Thiện đường dưới chân núi Bất Hủ Tông chuyên trị những nghi nan tạp chứng thúc thủ vô sách!"
"Được! Vậy ta tạo một cái Dược Viên đặc thù cho mẫu thân, nếu như mẫu thân cảm thấy chưa đủ, còn có thể phái người đi Pháp Nguyên Sơn Cốc vơ vét dược thảo. Dược thảo trong Pháp Nguyên Sơn Cốc không tầm thường, mạnh hơn thiên tài địa bảo bên ngoài." Có hắn, một thời gian sau, chắc chắn mẫu thân có thể trở thành Linh Thiện đại sư mạnh nhất thiên hạ.
Trở thành Dược Thần!
"Không cần phiền toái như vậy, chế tạo Dược Viên gì đó tốn thời gian phí sức. Ngươi lo chuyện của mình đi, cố gắng tu hành, những chuyện này ta và phụ thân ngươi có thể giải quyết." Ôn mẫu biết bây giờ Bất Hủ Tông đang đứng ở thời gian phi tốc phát triển, cho nên không muốn vì mình mà chậm trễ thời gian của Ôn Bình.
"Mẫu thân, có một số việc đúng là ngươi và phụ thân không thể làm được. Giống như đất của Bất Hủ Tông bây giờ, nếu không có công cụ cuốc, xẻng của ta, cho dù là cường giả phong vương cũng không thể rung chuyển mảy may. Hơn nữa mặc dù có công cụ, ngài kiến tạo Dược Viên và ta kiến tạo Dược Viên cũng sẽ khác nhau rất lớn. Nếu như ngài chỉ làm một cái Dược Viên bình thường, vậy còn không bằng chúng ta không tốn thời gian, bỏ bạch tinh ra mua sắm thiên tài địa bảo."
"Chuyện này. . ."
"Mẫu thân, chuyện Dược Viên ngươi giao cho ta đi. Cho ta mấy ngày, ta để cho ngài nhìn thử cái gì mới là Dược Viên chân chính."
"Được thôi."
Ôn Bình kiên trì, Ôn mẫu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.
Đương nhiên.
Mặc dù trên mặt có chút bất đắc dĩ nhưng hạnh phúc nhiều hơn.
Tràn đầy hạnh phúc!
Làm mẹ, ai chưa từng mơ ước có một ngày nhi tử của mình có thể giúp nàng che gió che mưa?
Ôn Bình lại hỏi: "Phụ thân, ngươi thì sao?"
"Ta... mẫu thân ngươi ở đâu, ta ở đó. Nàng ở trong tông môn, ta ở trong tông môn. Nếu như nàng đi ra ngoài, ta sẽ theo nàng đi ra ngoài."
Nói xong, Ôn phụ không khỏi nắm lấy tay Ôn mẫu.
Hai người thâm tình liếc nhau, đều nở một nụ cười.
"Coi như ta không có hỏi." Ôn Bình bất đắc dĩ, thức ăn cho chó này đúng là bao ăn no!
Xem ra hai thai này đã được quyết định.
"Nếu như có thể, ta muốn có một muội muội."
Ôn Bình nói, nâng ly đụng đụng ly rượu Ôn phụ.
Ôn phụ sửng sốt một chút, chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Tiểu tử ngươi... đây là chuyện ngươi có thể chọn sao?"