Dù sao bây giờ bọn họ vẫn chưa phải là kẻ địch.
Long Dương Vương nhắc nhở: "Trong vòng năm năm này, mấy vị chắc chắn hoàng tộc phong vương sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế suy yếu thế lực của đối phương, Ôn tông chủ cẩn thận mới tốt! Nếu có người tìm Ôn tông chủ hợp tác, cho dù hắn ra cái giá như thế nào thì bổn vương cũng sẽ ra giá gấp hai!"
"Ta sẽ không hợp tác với những người khác, nhưng ta phải nhắc nhở điện hạ. Trước mắt tình nghĩa của điện hạ với tông ta chỉ có thể để cho tông ta xuất thủ một lần."
Ôn Bình bình tĩnh mở miệng, nhưng lại khiến cho biểu cảm của Long Dương Vương cứng lại, có chút khó coi: "Ôn tông chủ, chuyện này. . ."
"Nhưng mà một cơ hội này, nếu như điện hạ muốn giết cường giả phong vương cũng được." Ôn Bình nói câu nói này khiến cho sắc mặt Long Dương Vương chuyển thành vui mừng.
Nếu có thể giết phong vương!
Một lần là đủ rồi!
Hơn nữa vừa rồi Ôn Bình cũng nói, là với tình nghĩa của bọn họ bây giờ.
Nếu như sau này tình nghĩa sâu đậm, chắc chắn Bất Hủ Tông sẽ chịu ra tay nữa, chỉ cần mình có đủ thành ý, đủ hào phóng!
Còn một chuyện.
Nếu như bây giờ Bất Hủ Tông hứa hẹn chịu cúc cung tận tụy với hắn cho đến chết thì mới dừng, vậy thì chuyện lớn hắn không dám dùng Bất Hủ Tông.
"Đa tạ Ôn tông chủ!"
Long Dương Vương ôm quyền thăm hỏi.
Ôn Bình gật gật đầu, không có tiếp tục nói gì nữa, sau khi triệt hồi bình chướng cách âm, ánh mắt rơi vào hình ảnh trong sân rộng.
Năm trăm người bàn đầu giờ chỉ còn lại hơn ba trăm người.
Đối với những người khác, Ôn Bình không có hứng thú nhìn nhiều. Hắn chỉ có hứng thú xem Vân Liêu và Dương Nhạc Nhạc.
Tinh thần lực của hai người đều đã bước vào giai đoạn thứ hai.
Với thực lực của hai người bọn họ, trong phân tranh chắc chắn sẽ xuất hiện thế nghiền ép, người có thể so chiêu với bọn họ chỉ xuất hiện trong giải thi đấu Thất Vực Đăng Thiên Bảng cuối cùng ở U Quốc.
Cho nên hai người, ai chiến thắng ai cũng không phải là trọng điểm. Bởi vì chuyện này vốn là chuyện đương nhiên, nếu như hai người thua mới là khác thường.
Hắn chỉ muốn nhìn thành quả tu luyện ma pháp của hai người này như thế nào thôi.
Một người là đại trưởng lão.
Một người là đại sư huynh.
Tương lai chắc chắn phải cầm cờ lớn.
Lúc này, Long Dương Vương không nhịn được hỏi: "Ôn tông chủ, nghe nói những đệ tử này của quý tông, ngoại trừ Vân trưởng lão ra thì những người khác đều mới gia nhập Bất Hủ Tông có mấy tháng? Hơn nữa mới vừa vào tông thì đa số người mới nửa bước Trấn Nhạc Cảnh?"
"Đúng là bọn họ nhập tông tương đối trễ." Ôn Bình đáp.
Long Dương Vương vốn cho rằng Ôn Bình sẽ giải thích thêm, dù sao thời gian mấy tháng từ nửa bước Trấn Nhạc Cảnh đến Trấn Nhạc Trung Cảnh, đúng là quá không thể tưởng tượng.
Nhưng Ôn Bình không có giải thích, ngược lại còn khiến cho hắn không biết nên nói tiếp như thế nào.
"Xem ra quý tông rất xem trọng giải thi đấu Thất Vực Đăng Thiên Bảng." Long Dương Vương chỉ có thể cảm khái một tiếng, suy đoán chắc chắn Ôn Bình đã dùng thủ đoạn đốt cháy giai đoạn gì đó.
Ôn Bình bình tĩnh đáp lại một câu: "Có lẽ vậy."
Hắn cũng muốn rất xem trọng.
Đáng tiếc.
Hệ thống không có tuyên bố nhiệm vụ.
Không có nhiệm vụ, cũng không có ban thưởng.
Không có ban thưởng, vậy chiến thắng cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại còn chậm trễ đệ tử Bất Hủ Tông tu luyện.
Nếu như tham gia Thất Vực Đăng Thiên Bảng tốn một hai tháng, bọn họ sẽ thiếu đi thời gian tăng một môn mạch thuật lên đến cảnh giới tạo cực, thậm chí là hóa cảnh.
Cũng may, bây giờ U Quốc đẩy nhanh tiến độ Thất Vực Đăng Thiên Bảng.
...
Phù không đảo.
Hai ngày nay, không ngừng đổ sụp, bây giờ diện tích phù không đảo đã càng ngày càng nhỏ, đồng thời tốc độ sụp đổ cũng càng lúc càng nhanh.
Rốt cuộc nhiều thiên kiêu vốn chỉ thành lập từng nhóm nhỏ, sau khi trải qua nhiều trận đại chiến tranh đoạt mạch thuật lưu phái Địa cấp thượng phẩm, dần dần bắt đầu tụ lại thành từng nhóm lớn.
"Tụ lại với nhau trước, sau đó phân phối sau." Tông chỉ này được từng đoàn thể hết lòng tuân thủ.
Đệ tử Bất Hủ Tông thấy thế thì biết song quyền nan địch tứ thủ, cũng nhao nhao tụ lại với nhau, cũng tìm được chủ tâm cốt trong lòng bọn họ, Vân Liêu.
Dưới sự dẫn đầu của Vân Liêu, đám người Bất Hủ Tông đều đâu vào đấy nhắm hướng trung tâm phù không đảo mà đi, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới tới trung tâm phù không đảo.
Nhưng mà, đến đó cũng không phải là kết thúc.
Khi thời gian ba ngày đến, đó mới là kết thúc đúng nghĩa.
Kết quả là Vân Liêu tuân theo tôn chỉ không để cho một người nào đào thải, tìm một đỉnh núi dễ thủ khó công ở trung tâm phù không đảo xây dựng cơ sở tạm thời.
Nếu không có ai đến trêu chọc bọn họ, hắn không muốn ra tay.
Không lâu sau, lại có một đám người đi tới trung tâm phù không đảo.
Người không nhiều.
Mà lại vụn vặt lẻ tẻ lần lượt bước vào trung tâm phù không đảo.
Nhưng mỗi một người khí tức đều không yếu, thậm chí đã đến Trấn Nhạc Thượng Cảnh.
Đương nhiên, Trấn Nhạc Thượng Cảnh cũng chỉ có hai ba người mà thôi.
Vân Liêu lườm bọn họ một chút, không có để ý tới, tiếp tục lật xem sách ma pháp của mình. Nhưng theo thời gian trôi qua, Diệp Vũ Mai đột nhiên mở miệng.
"Trưởng lão, có người đi tới chỗ chúng ta."
Vân Liêu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiên kiêu Trấn Nhạc Thượng Cảnh chầm chậm đi tới chỗ bọn họ, mỗi một bước đi đều vô cùng kiên định.
Sau trăm bước, hắn đứng cách Vân Liêu không xa: "Tại hạ Quyết Biệt, xếp hạng thứ tư trên Tiềm Long Bảng của Tẫn Tri Lâu quý tông!"
"Có việc?"
Vân Liêu hỏi.
Quyết Biệt trầm giọng nói: "Hôm nay có một người bị đệ tử quý tông đào thải, hắn tên là Quyết Khí, xếp thứ một trăm năm mươi bốn trên Tiềm Long Bảng, là thân đệ đệ của ta!"
"Vậy thì thế nào."
Vân Liêu gọn gàng trả lời.
Quyết Biệt bất động thần sắc, nhưng hai đầu lông mày lại lộ ra sát ý, nói: "Giao hắn cho ta! Trong trận đấu sau ta sẽ không nhằm vào Bất Hủ Tông ngươi."