Dứt lời, Quyết Biệt chỉ một người trong số đệ tử của Bất Hủ Tông.
Đệ tử đó của Bất Hủ Tông thuận thế đứng lên, cất bước đi đến chỗ Quyết Biệt, không kiêu ngạo không tự ti mở miệng nói: "Là đệ đệ ngươi động thủ trước đây!"
Nhưng mà khi đi ngang qua Vân Liêu thì bị Vân Liêu ngăn lại: "Đi về nghỉ!"
Mà Vân Liêu chậm rãi đứng dậy: "Ngươi rất có dũng khí, cũng dám điểm danh muốn người của Bất Hủ Tông ta ở trước mặt ta."
"Đệ đệ ta bỏ ra rất rất nhiều vì hôm nay, với thực lực của hắn vốn có thể qua vòng thứ nhất! Tương lai của hắn đáng giá được càng tốt hơn!" Quyết Biệt trầm giọng nói, hiển nhiên đệ đệ bị đào thải khiến cho hắn rất khó chấp nhận được. Bởi vì Thất Vực Đăng Thiên Bảng trăm năm mới có một lần!
Rời đi như vậy, đối với người nào cũng đều là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời.
Hắn chứng kiến đệ đệ cố gắng, cho nên hắn rất không đành lòng và khó chịu khi đệ đệ phải tiếc nuối.
Hắn muốn trả lại tiếc nuối này cho người dám đào thải đệ đệ của hắn.
Không cần biết hắn là ai!
Không cần biết có thể đắc tội Bất Hủ Tông hay không!
Đối với chuyện này, Vân Liêu chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu: "Ai mà không như vậy? Dựa theo lý lẽ của ngươi, có phải người bị đệ đệ ngươi đào thải, bọn họ đều nên hận đệ đệ ngươi? Có phải trưởng bối của bọn họ đều nên giống như ngươi, tự mình tìm đệ đệ ngươi thanh toán?"
"Ta không cần biết đó là đạo lý gì, ta chỉ muốn luận bàn với hắn!"
Quyết Biệt chỉ đệ tử Bất Hủ Tông vừa rồi.
Vân Liêu bất đắc dĩ cất sách ma pháp, sau đó nói: "Đúng là đồ cứng đầu. Được, ta đồng ý. Nhưng điều kiện là ngươi có thể đỡ được một kiếm của ta."
"Ta đỡ!"
Quyết Biệt quả quyết nói.
Vân Liêu lập tức lấy Hàn Băng Kiếm mới xoát được từ Quan Ảnh Thất vài ngày trước từ trong tàng giới ra, chỉ dùng Ngự Kiếm Thuật.
Giờ khắc này, trung tâm phù không đảo, tất cả mọi người nhìn chằm chằm một kiếm này.
Bên ngoài phù không đảo, vô số người xem cũng nhìn chằm chằm một kiếm này.
Tất cả mọi người rất hiếu kì, Vân Liêu xếp thứ nhất Tiềm Long Bảng có chênh lệch như thế nào với thứ tư.
Mà Quyết Biệt là người cách một kiếm này gần nhất, trong lòng của hắn không có tò mò, chỉ có một tia sợ hãi, sau đó lập tức lui về phía sau trăm mét.
Phanh ——
Ba mạch cùng chấn động.
Quả quyết sử dụng ra mạch thuật phòng ngự mạnh mẽ nhất của bản thân, lấy hỏa hóa thành một cái chuông lớn mười trượng, đứng ổn định tại chỗ như núi cao.
Đồng thời trấn nhạc hộ giáp và mạch khí hộ thuẫn cũng đều mở ra.
Tất cả mọi người nín hơi ngưng thần nhìn một màn này, nhìn chằm chằm kiếm bắn ra từ phía sau Vân Liêu.
Sưu ——
Kiếm ra!
Trong nháy mắt, một đạo hàn mang đã đến trước người Quyết Biệt.
Phốc ——
Chuông lớn bằng hỏa diễm ngăn lại không tới một hơi thì đã bị đâm xuyên, sau đó chính là mạch khí hộ thuẫn và trấn nhạc hộ giáp bên trong, tất cả phòng ngự vỡ vụn trong khoảnh khắc.
Tất cả chỉ ở một hơi!
Bá ——
Theo sau đó, hàn mang phóng lên tận trời, chỗ xẹt qua, vị thiên kiêu xếp hạng thứ tư trên Tiềm Long Bảng đã không thấy tăm hơi.
Những thiên kiêu từng người lãnh nhược băng sương, cao ngạo ở trung tâm phù không đảo đều ngồi không yên.
Chút ngạo khí trong lòng bọn họ sụp đổ khi nhìn thấy một kiếm này.
Dưới một kiếm này.
Bọn họ không còn kiêu ngạo!
Bởi vì một kiếm này, bọn họ cũng không ngăn được!
Mà đây chỉ là một kiếm thôi!
Vân Liêu ngay cả mạch môn cũng không có mở ra!
Người xem bên ngoài phù không đảo và rất nhiều cường giả Địa Vô Cấm, Thiên Vô Cấm cũng đều cảm thán liên tục.
Suy cho cùng thì đệ nhất Tiềm Long Bảng vẫn là đệ nhất!
"Đệ nhất quả nhiên là đệ nhất."
"Tiềm Long Bảng không gạt ta!"
"Ta biết ngay, chắc chắn Vân Liêu cực kỳ mạnh, rất muốn gả cho hắn..."
"Kiếm này vừa ra, ai dám tranh phong chứ?"
"Đúng đó, ai dám tranh phong chứ."
Đám người cảm thán liên tục.
Lúc này mới ải thứ nhất mà thôi.
Quán quân giải thi đấu lại được quyết định như vậy?
Như vậy cũng quá nhanh đi.
Bọn họ cũng không muốn nhanh như vậy, nhưng mà bọn họ thực sự nghĩ không ra còn ai có thể chống lại Vân Liêu.
"Đừng làm rộn, chỉ cần các ngươi không gây sự, kiếm của ta sẽ không bay tới chỗ các ngươi." Vân Liêu ngự kiếm thu nó vào trong tàng giới, sau đó quay qua nhìn những thiên kiêu ở trung tâm phù không đảo dặn dò một câu.
Vẫn là câu nói đó, nếu không có ai đến trêu chọc bọn họ, hắn sẽ không ra tay.
Nhưng mà bây giờ lại có một ngoại lệ.
Ở một chỗ hốc núi cách trung tâm phù không đảo ba trăm dặm, một nhóm người lớn hơn năm mươi người đang thanh lý chiến trường.
Ở xung quanh bọn họ là một mảnh hỗn độn, có không ít đao gãy tàn kiếm, còn có phù quang đầy đất, trong phù quang đa số là mạch thuật Địa cấp và công pháp.
Tính kĩ, chừng trăm loại!
Rất hiển nhiên, đoàn thể bọn họ vừa mới ăn sạch một đoàn thể khác.
"Các huynh đệ, nhanh chóng chỉnh đốn, đề phòng đoàn thể khác đánh lén chúng ta. Còn những chiến lợi phẩm này thì tập trung lại trước, đợi lát nữa ta sẽ phân phối."
Một gương mặt cực kì quen thuộc xuyên qua đám người.
Người này chính là Thương Lang Đoạn của Mạc Vực.
Lúc này, chân chố số một của Thương Lang Đoạn lại mở miệng: "Có đại ca, ai dám đến đánh lén chúng ta? Không phải là tìm đường chết sao?"
"Tuy nói như thế nhưng vẫn nên cẩn thận một chút. Trải qua hai ngày chém giết này, đã chứng minh độ tin cậy của Tiềm Long Bảng mà Tẫn Tri Lâu ban bố. Ta mới xếp thứ sáu trên Tiềm Long Bảng, phía trước còn có năm người. Thực lực năm người đó đều không thể coi thường được!"
"Đại ca yên tâm, còn có chúng ta. Chúng ta có nhiều người như vậy, ai dám đến trêu chọc chúng ta? Trừ phi bọn họ muốn lưỡng bại câu thương với chúng ta, trừ phi bọn họ là đồ ngu." Chân chó số một của Thương Lang Đoạn nói dứt lời thì cười lên ha hả, khiến cho đám người cũng cười to không thôi.
Thương Lang Đoạn cũng bất đắc dĩ cười cười theo, xem như công nhận hắn.
Đúng.
Trừ phi bọn họ là kẻ ngu mới cứng đối cứng với mình.
Đây mới là cửa thứ nhất mà thôi!