Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1581 - 【Vip】 Chỉ Có Dương Nhạc Nhạc Của Kình Thiên Vực Mới Có Thể Đối Kháng Vân Liêu (3)

【VIP】 Chỉ có Dương Nhạc Nhạc của Kình Thiên Vực mới có thể đối kháng Vân Liêu (3) 【VIP】 Chỉ có Dương Nhạc Nhạc của Kình Thiên Vực mới có thể đối kháng Vân Liêu (3)

Vừa khéo cảnh tượng này bị rất nhiều người xem nhìn thấy, khiến cho mọi người buồn cười, người của Mạc Vực thì reo hò không thôi.

Vực Chủ Mạc Vực.

Còn có tông chủ Ngân Nguyệt Yêu Lang Tông ở Mạc Vực liên tục cười to.

"Thương Lang Đoạn, tiểu gia hỏa này không tệ." Vực Chủ Mạc Vực không nhịn được tán thưởng một tiếng.

Tông chủ Ngân Nguyệt Yêu Lang Tông đắc ý gật đầu, nhưng sau nói ra: "Chỉ là tiểu tử này quá xúc động, không ít gây phiền phức cho ta."

"Phiền phức mà, lúc tuổi còn trẻ ai không gây phiền phức." Vực Chủ Mạc Vực cảm thán một tiếng.

Hai người bắt chuyện khiến cho nhóm thế lực của các thiên kiêu vừa mới bị diệt đoàn đó mặt mũi đen thùi, rượu ngon trong tay đột nhiên trở nên không thơm.

Trong đó có Vực Chủ Kình Thiên Vực.

Bởi vì trong số đám người vừa mới bị diệt đoàn có một người là tôn tử của hắn.

"Tiểu nhân đắc chí!"

Vực Chủ Kình Thiên Vực liếc một cái, nhưng cũng không thể tránh được.

Dù sao cũng là người Mạc Vực thắng.

Nhưng ngay lúc này, một giọng nói đột nhiên từ đỉnh khe suối vọng lại.

"Thương Lang Đoạn, rốt cục ta cũng tìm được ngươi."

Theo sau đó chính là tiếng cười to vang lên bên tai không dứt.

"Lão tử nói làm ngươi thì sẽ làm ngươi!" Dương Nhạc Nhạc đứng ở đỉnh núi, một chân giẫm lên tảng đá, khom người quan sát bọn người Thương Lang Đoạn.

Trải qua quá trình tìm kiếm dài dằng dặc.

Rốt cuộc tìm được!

"Dương Nhạc Nhạc!"

"Lại là ngươi!"

Bọn người Thương Lang Đoạn ngẩng đầu lên, lập tức phát hiện Dương Nhạc Nhạc đang cuồng tiếu không thôi.

Thương Lang Đoạn lại mở mạch môn, lặng lẽ nhìn chằm chằm xung quanh, cũng khuếch tán cảm giác ra ngoài, phát hiện chỉ có một mình Dương Nhạc Nhạc thì lạnh giọng nói: "Dương Nhạc Nhạc, ngươi đừng khinh người quá đáng! Ngày đó ta chỉ khiêu khích Bất Hủ Tông thôi, không có chọc giận ngươi!"

"Lão tử nhìn ngươi là thấy khó chịu, lý do này đủ chưa?" Dương Nhạc Nhạc lạnh lùng nói, đầu ngón tay đã có lôi đình chợt hiện, lại phát ra tiếng nổ lốp bốp.

"Đại ca, sợ hắn làm gì, hắn đứng thứ hai Tiềm Long Bảng thì đã sao? Chúng ta có nhiều người như vậy, chẳng lẽ hắn còn có thể đánh năm mươi hay sao?"

Theo chân chó số một giật dây, những người khác cũng bắt đầu tức giận bất bình nói.

"Đại ca, sợ hắn làm gì?"

"Chúng ta cùng tiến lên!"

Năm mươi người kích động ma quyền sát chưởng.

Thương Lang Đoạn cũng quyết tâm, nhanh chóng quyết định, nói: "Cùng tiến lên, hôm nay chúng ta áp chế nhuệ khí của hắn!"

Dương Nhạc Nhạc cười khẩy, giơ ma trượng lên, trong miệng bắt đầu ngâm xướng chú ngữ. Theo tiếng ngâm xướng cao vút mà vang dội của Dương Nhạc Nhạc, thiên địa bỗng nhiên biến sắc.

Ầm ầm ——

Mây đen quét sạch trên không phù không đảo, đem lôi đình khiến cho thiên địa biến sắc tới.

Dưới lôi đình oanh minh, Dương Nhạc Nhạc thấp giọng nói: "Bất Hủ Tông ta không có trêu chọc các ngươi, các ngươi ngon lắm, cũng dám chủ động trêu chọc Bất Hủ Tông ta."

Đi!

Dương Nhạc Nhạc vung ma trượng lên.

Oanh ——

Một tia chớp bỗng rơi xuống.

Phanh ——

Lôi đình vạch phá bầu trời, rơi vào đỉnh đầu một vị thiên kiêu Trấn Nhạc Trung Cảnh, trong nháy mắt mang đi hắn và bảy tám người bên cạnh.

Người xung quanh thì bị xung kích xuất hiện sau khi lôi đình hạ xuống đánh bay trăm trượng, khi muốn bò dậy thì chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, tay chân có chút không nghe sai khiến.

Không đợi những người khác kịp phản ứng, lại một tia chớp rơi xuống.

Phanh ——

Lôi đình rơi xuống đất, nở hoa, lại mang đi mấy người.

"Mời các ngươi ăn liên hoàn nổ!" Dương Nhạc Nhạc lại vung ma trượng lên, trong mây đen, hàng trăm hàng ngàn lôi đình tựa như mưa to trút xuống.

Oanh ——

Oanh ——

Oanh ——

Không riêng gì người, ngay cả núi xung quanh đều đổ sụp trong khoảnh khắc, khe suối sâu trăm mét cũng bị vùi lấp trong chớp mắt.

Thương Lang Đoạn còn muốn phản kích, vừa xông tới chỗ Dương Nhạc Nhạc thì một tia chớp rơi xuống, trực tiếp tiễn hắn rời khỏi phù không đảo đi gặp mẫu thân.

Mười cái hô hấp sau, lôi đình và mây đen dần dần tán đi.

Chỉ để lại từng ngọn núi sụp đổ, còn có vô số người ở Thiên Dương Thành nghẹn họng nhìn trân trối.

Ngắn ngủi một hồi, Thương Lang Đoạn và hơn năm mươi người, không có người nào may mắn còn sống sót!

Vừa trải qua một kiếm của Vân Liêu mà cảm thấy hít thở không thông, người xem lại oanh động lần nữa.

Tranh tài chưa có kết thúc!

Chưa có kết thúc!

Đệ nhất Nguyên Dương Vực, hoa rơi vào nhà nào còn chưa chắc đâu!

"Dương Nhạc Nhạc!"

"Dương Nhạc Nhạc!"

Trong tiếng hoan hô và cảm khái của khán giả, Dương Nhạc Nhạc bất động thần sắc cất ma trượng, nhảy mấy cái trên phế tích, rời đi.

Thấy cảnh này, bọn người Vực Chủ Mạc Vực lập tức đen mặt.

Chỉ một lúc thôi, tâm trạng của bọn họ đúng là một hồi trên trời một hồi dưới đáy cốc.

Thiên kiêu tinh nhuệ của Mạc Vực, toàn bộ đều bị Dương Nhạc Nhạc đào thải!

Mạc Vực lạnh ngắt!

"Quá bất hợp lí." Vực Chủ Mạc Vực không nhịn được cảm thán một tiếng: "Không phải Dương Nhạc Nhạc này mới xếp thứ hai trên Tiềm Long Bảng sao?"

"Ngươi lời nói này, thứ hai thì không thể đào thải người của Mạc Vực ngươi?" Vực Chủ Kình Thiên Vực mở mày mở mặt, lớn tiếng nói, khiến cho Vực Chủ Mạc Vực tức giận đến có miệng mà không nói được gì.

Vực Chủ Kình Thiên Vực thấy thế thì đắc ý hơn.

"Xem ra chỉ có Dương Nhạc Nhạc của Kình Thiên Vực ta có thể chống lại Vân Liêu trưởng lão của Bất Hủ Tông."

Lời vừa nói ra, Vực Chủ Mạc Vực cũng được, rất nhiều cường giả Thiên Vô Cấm và Địa Vô Cấm đều rất tán thành.

Có thể đối kháng Vân Liêu, ngoại trừ Dương Nhạc Nhạc thì sợ là không có ai khác thật!

Giờ khắc này, vô số người đặt kỳ vọng vào Dương Nhạc Nhạc, chờ mong Dương Nhạc Nhạc có thể chống lại Vân trưởng lão Bất Hủ Tông.

Những đệ tử bị Bất Hủ Tông đào thải cũng như thế.

Trong đó bao gồm Quyết Biệt bị đào thải trước đó.

Theo sau đó, có người gọi tên Vân Liêu, có người gọi tên Dương Nhạc Nhạc, quần thể người hâm mộ của hai người bắt đầu đánh cược.

Nghe bọn họ hò hét và tranh luận, trong lòng Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng.

Cái tên Vân Liêu này thật là biết chơi.

Khó trách vẫn luôn tránh chiến.

Khó trách vẫn luôn không bại lộ ma pháp của mình mà đổi dùng Ngự Kiếm Thuật.

Nhưng mà chơi kiểu này cũng thú vị lắm.

Cũng không biết người ủng hộ Dương Nhạc Nhạc có thể chống lại Vân Liêu và người ủng hộ Vân Liêu chắc chắn sẽ đánh bại Dương Nhạc Nhạc, cuối cùng, khi bọn họ biết sự thật thì sẽ như thế nào?

Bình Luận (0)
Comment