Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1582 - 【Vip】 Dương Nhạc Nhạc Được Hoàng Tộc Ưu Ái

【VIP】 Dương Nhạc Nhạc được hoàng tộc ưu ái 【VIP】 Dương Nhạc Nhạc được hoàng tộc ưu ái

Trong lúc Ôn Bình mơ màng, giọng Long Dương Vương đột nhiên vang lên bên tai.

"Ôn tông chủ, Dương Nhạc Nhạc này, ngươi cảm thấy thế nào?"

Ôn Bình quay đầu thấy được ánh mắt thưởng thức không ức chế được của Long Dương Vương, không khỏi cười nói: "Đúng là một đứa nhỏ rất ưu tú. Nhưng mà đáng sợ nhất chính là tiềm lực của hắn, khi ta ở tuổi của hắn, mới có tu vi Luyện Thể thôi."

"Ôn tông chủ quá khiêm tốn, nhưng mà đúng là như Ôn tông chủ nói, đứa nhỏ này có thiên phú và tiềm lực thật là đáng sợ. Cũng không biết sư phụ là ai?" Long Dương Vương liên tục cảm khái, suy nghĩ thu đồ trong lòng giống như là núi lửa phun trào kịch liệt.

Ôn Bình không có trả lời.

Bởi vì khi Long Dương Vương đặt câu hỏi, ánh mắt đang nhìn chằm chằm Vực Chủ Kình Thiên Vực.

Vực Chủ Kình Thiên Vực vội vàng đứng lên khom người đáp: "Hồi bẩm Long Dương Vương điện hạ, Nhạc Nhạc, đứa nhỏ này không môn không tông, cũng không có sư phụ."

"Ngươi xác định?"

Long Dương Vương đại hỉ.

Vực Chủ Kình Thiên Vực lập tức đáp: "Thuộc hạ xác định. Những lời này chính là chính miệng đứa bé Nhạc Nhạc đó nói với tiểu nữ."

"Vậy thuật ngự lôi này hắn học từ đâu?" Long Dương Vương rất hiếu kì.

Vực Chủ Kình Thiên Vực nhất thời nghẹn lời, bởi vì hắn cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể lắc đầu nói không biết.

Ôn Bình ở bên cạnh nhìn, cười không nói.

Lúc này, Truyền Âm Thạch trong ngực đột nhiên có động tĩnh.

Ôn Bình đứng dậy đi đến một bên, dựng một tầng bình chướng cách âm lên.

Móc Truyền Âm Thạch ra, giọng nói vội vàng của Trần Hiết lập tức truyền đến từ đầu kia Truyền Âm Thạch.

"Tông chủ, bắt đầu!"

Ôn Bình không có nóng vội, cũng không có đi Tẫn Tri Lâu quan sát trận đại chiến này: "Khi nào kết thúc thì báo cho ta."

"Tông chủ, trận đại chiến này có thể công khai với các trưởng lão và đệ tử tông môn không?" Trần Hiết nghĩ, Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh đại chiến, có thể ngộ nhưng không thể cầu, nếu có thể đứng ngoài quan sát, cho dù là dưới Địa Vô Cấm hay là trên Địa Vô Cấm đều có thể thu hoạch tương đối khá!

Ôn Bình gật đầu: "Công khai. Nhưng mà đừng có gọi Ti Hải Hiền về tông, để tránh bại lộ hắn. Ngươi ghi chép trận đại chiến này lại, chờ sau này để cho hắn về xem."

"Rõ!"

Trần Hiết đáp.

Ôn Bình cất Truyền Âm Thạch, triệt hồi bình chướng cách âm, chậm rãi trở lại chỗ bên cạnh Long Dương Vương, ngồi xuống. Lúc này, Long Dương Vương cũng ngừng gặn hỏi Vực Chủ Kình Thiên Vực: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có, chỉ là một chút chuyện vụn vặt trong tông môn thôi." Ánh mắt Ôn Bình lại rơi vào hình ảnh phù không đảo.

Thấy thế, Long Dương Vương cũng không có gặn hỏi nữa.

Dù sao nhà ai mà không có một ít chuyện?

Theo thời gian trôi qua, tốc độ đổ sụp của phù không đảo càng lúc càng nhanh, đồng thời cũng càng ngày càng có nhiều người đến trung tâm phù không đảo.

Sau khi ba ngày kết thúc, năm trăm vị thiên kiêu chỉ còn lại không tới hai trăm người, hơn sáu thành người bị đào thải ở cửa ải này.

Số lượng đào thải kinh người này khiến cho vô số người tấm tắc lấy làm kỳ lạ, bởi vì cái này đã đột phá kỷ lục từ khi Thất Vực Đăng Thiên Bảng tổ chức đến nay.

Đương nhiên.

Đối với người bị đào thải, mọi người ngoại trừ cảm thấy đáng tiếc ra thì cũng không có cảm xúc khác, bọn họ vẫn chú ý người thắng hơn.

Nhất là Vân Liêu và Dương Nhạc Nhạc.

Nếu như nói ải thứ nhất của Thất Vực Đăng Thiên Bảng có số lượng đào thải phá vỡ lịch sử Nguyên Dương Vực, như vậy Vân Liêu và Dương Nhạc Nhạc xuất hiện thì sáng tạo kỷ lục mới ở Nguyên Dương Vực, trước đó Nguyên Dương Vực chưa hề xuất hiện thiên kiêu trẻ tuổi mạnh mẽ như thế.

Hơn nữa đồng thời xuất hiện hai vị!

Trong lúc nhất thời, đối với chuyện cuối cùng ai trong Dương Nhạc Nhạc và Vân Liêu có thể lấy được quán quân Nguyên Dương Vực, trong vòng một ngày ngắn ngủi, có hơn ngàn vạn người đặt cược.

Sau khi trải qua chỉnh đốn ngắn ngủi, Ôn Bình dựa theo quá trình, lại lên đài mở ra Thất Vực Đăng Thiên Bảng lần nữa, lựa chọn ải thứ hai.

Dưới ánh mắt trông mong chờ đợi của tất cả mọi người, Ôn Bình ngẫu nhiên chọn được một hình thức đơn giản nhất.

Một chọi một!

Hơn một trăm người còn lại sẽ bị chia làm mười nhóm ngẫu nhiên, chọn ra top ba, sau đó lại cho ba nhóm này tiến hành tranh đấu.

Trước đó, tất cả mọi người đều có ba ngày nghỉ ngơi.

Khi mọi người sắp tán đi chỉnh đốn, Long Dương Vương đứng dậy trước mắt bao người, sau đó ngoắc Dương Nhạc Nhạc, nói: "Ngươi qua đây..."

Một cái ngoắc tay này khiến cho vô số người quăng ánh mắt hâm mộ tới.

Dương Nhạc Nhạc lại được Long Dương Vương ưu ái.

Được hoàng tộc ưu ái, một bước lên trời!

Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, Dương Nhạc Nhạc từng bước đi tới chỗ Long Dương Vương, sau đó dừng ở cách mười trượng, hơi khom người nói: "Vãn bối Dương Nhạc Nhạc, tham kiến điện hạ, tham kiến chư vị tiền bối!"

"Nghe nói ngươi không môn không tông, cũng không sư?" Long Dương Vương hỏi thăm.

Dương Nhạc Nhạc đáp: "Nói một cách nghiêm chỉnh thì không môn không sư, nhưng có tông."

"Ồ?"

Long Dương Vương gặn hỏi tiếp: "Là tông nào?"

Dương Nhạc Nhạc lắc đầu: "Trưởng bối tông môn đã từng dặn dò ta, không thể lộ ra tên tông môn, cho nên ta không thể nói!"

"Ngay cả bản vương cũng không thể nói?"

"Không thể!"

Dương Nhạc Nhạc rất kiên quyết, cho dù Long Dương Vương ra vẻ tức giận.

"Đã như vậy, bản vương không hỏi. Biểu hiện tốt một chút, chỉ cần ngươi có thể thắng được Vân trưởng lão Bất Hủ Tông, bản vương sẽ cho ngươi cơ hội một bước lên trời." Nói xong, Long Dương Vương lấy một vật từ trong tàng giới ra vứt cho Dương Nhạc Nhạc: "Quả này tên là Tịch Quả, một viên là đủ để ngươi khôi phục tất cả thể lực trong khoảng thời gian ngắn... chớ cô phụ sự chờ mong của bản vương đối với ngươi!"

Quan sát tỉ mỉ Tịch Quả trong tay một phen, Dương Nhạc Nhạc không khách khí chút nào, nhận lấy nó.

Có tiện nghi không chiếm là đồ khốn kiếp!

"Đa tạ điện hạ! Vậy ta đi nghỉ trước."

"Đi thôi!"

Bình Luận (0)
Comment