"Chết cũng có thể hỏi!" Vi Sinh Tinh Vũ vừa mừng vừa sợ.
Cũng đúng, ngay cả cường giả Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh đã chết đi mà tông chủ cũng có thể khống chế, huống chi chuyện nhỏ như vậy?
Đang lúc nói chuyện, Mộc Long đã cầm giấy bút trở về.
"Xuống dưới hỏi đi."
Dứt lời, Ôn Bình đáp xuống chỗ dòng suối nhỏ trong núi.
Đợi Mộc Long đưa giấy bút cho Tần Thiên Bàng và Nam Ti, Vi Sinh Tinh Vũ không kịp chờ đợi mở miệng hỏi: "Rốt cuộc là ai giết con gái của ta!"
Hai người Tần Thiên Bàng đồng thời viết ra bốn chữ Vô Tẫn Thiên Huyền!
Sắc mặt Vi Sinh Tinh Vũ cứng lại, không có quá nhiều kinh ngạc, bởi vì trước đó hắn đoán được là Vô Tẫn Thiên Huyền, hỏi Tần Thiên Bàng chỉ là để xác nhận mà thôi.
"Ta muốn nghe kỹ càng hơn."
Vi Sinh Tinh Vũ nói xong, hai người Tần Thiên Bàng bắt đầu lưu loát viết ra quá trình Vân Nghê bị hại. Mặc dù góc nhìn của hai người không giống nhau nhưng quá trình thì không khác nhau là mấy.
Sau khi Vô Tẫn Thiên Huyền đánh Vi Sinh Tinh Vũ vào Khúc Cảnh, cũng không có lập tức động thủ với Vân Nghê mà là giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Bởi vì lúc ấy còn có rất nhiều người trung thành với Vi Sinh Tinh Vũ.
Sau khi Vi Sinh Tinh Vũ chết, Vô Tẫn Thiên Huyền cũng không có lập tức tranh đoạt vị trí lâu chủ Già Thiên Lâu mà là hết lòng ủng hộ Vân Nghê đảm nhiệm lâu chủ Già Thiên Lâu để chủ trì đại cục. Vân Nghê thành công đảm nhiệm lâu chủ tạm thời của Già Thiên Lâu, Vô Tẫn Thiên Huyền bắt đầu không ngừng âm thầm thu mua lòng người, bài trừ đối lập.
Quá trình này bỏ ra mười năm.
Thời gian mười năm, gần như tất cả những người không trung thành với Vô Tẫn Thiên Huyền đều chiến tử ở sa trường hoặc là tung tích không rõ. Đương nhiên, đó cũng là do Vô Tẫn Thiên Huyền giải quyết.
Lúc này, mặc dù Vân Nghê là lâu chủ Già Thiên Lâu nhưng gần như tất cả mọi người ddeeuf nghe lệnh của Vô Tẫn Thiên Huyền.
Cũng chính vào thời điểm này, Vô Tẫn Thiên Huyền cho thấy dã tâm ban sơ của hắn. Trong một lần đại chiến ở sa trường, hắn tiết lộ vị trí của Vân Nghê cho người của U Quốc, khiến cho bị cường giả U Quốc đánh trọng thương, toàn bộ những bộ hạ trung thành với nàng đều hi sinh hết.
Sau khi trọng thương, Vân Nghê trở lại địa giới Già Thiên Lâu, bị Vô Tẫn Thiên Huyền đã mai phục từ trước dẫn theo bộ hạ bao vây.
Cuối cùng Vân Nghê bị Vô Tẫn Thiên Huyền tự tay giết chết, sau đó vứt xác ở sa trường, quy tội cái chết của Vân Nghê cho U Quốc.
"Vô Tẫn Thiên Huyền, ta nhất định phải giết ngươi!" Xem xong ghi chép của hai người Tần Thiên Bàng, Vi Sinh Tinh Vũ nắm chặt song quyền, thống khổ ngửa mặt lên trời thét dài.
Giờ khắc này, không có ai nói chuyện.
Mộc Long trầm mặc.
Ôn Bình cũng trầm mặc.
Ôn Bình hiểu nổi khổ của Vi Sinh Tinh Vũ lúc này.
Trước giờ nổi thống khổ lớn nhất của Vi Sinh Tinh Vũ không phải là mất vị trí lâu chủ Già Thiên Lâu.
Bởi vì nếu như hắn quan tâm quyền lực thì đã không thoát ly U Quốc, từ bỏ thân phận hoàng tộc của mình, thành lập Già Thiên Lâu.
Nỗi thống khổ của hắn chỉ đến từ phản bội.
Đến từ cái chết của Vân Nghê.
Còn có người trung thành với hắn chết.
Ôn Bình cũng không phải là người biết an ủi, cho nên chỉ mở miệng nói một câu.
"Ngày đó sẽ không quá xa."
Vi Sinh Tinh Vũ không có đáp, chỉ cảm kích nhìn Ôn Bình, sau đó lại đưa mắt nhìn Tần Thiên Bàng và Nam Ti viết, hốc mắt càng hồng hơn.
Sau một hồi lâu, Vi Sinh Tinh Vũ lại lên tiếng hỏi nữa: "Tại sao Vô Tẫn Thiên Huyền muốn xóa đi toàn bộ chuyện liên quan tới Vân Nghê!"
Tần Thiên Bàng viết ra —— bởi vì hắn không muốn để cho bất cứ kẻ nào còn nhớ đến Vân Nghê.
Nhưng Nam Ti lại viết —— bởi vì không biết Vân Nghê lấy được một sợi Nguyên Ương Chi Lực từ nơi nào, Vô Tẫn Thiên Huyền giết Vân Nghê đoạt Nguyên Ương Chi Lực, sau đó không muốn để cho người của U Quốc tra được một chút dấu vết để lại nào, cho nên sau khi ghi lại tất cả tin tức về Vân Nghê thì phá hủy toàn bộ chúng nó.
"Vân Nghê..."
Nhìn hai người Tần Thiên Bàng viết ra, Vi Sinh Tinh Vũ lập tức khóc không thành tiếng.
"Là do phụ thân không thể bảo vệ ngươi..."
"Đây không phải lỗi của ngươi." Ôn Bình vỗ vỗ bả vai Vi Sinh Tinh Vũ, đưa mắt nhìn thứ Nam Ti viết ra.
Hóa ra là vì Nguyên Ương Chi Lực.
Khó trách Vô Tẫn Thiên Huyền sẽ xóa hết toàn bộ tin tức về Vân Nghê.
"Hệ thống, một sợi Nguyên Ương Chi Lực có thể làm gì?" Ôn Bình âm thầm hỏi thăm hệ thống.
Hệ thống giải thích: "Nếu như là một sợi Nguyên Ương Chi Lực hoàn chỉnh, sau khi thôn phệ nó thì có thể đụng chạm đến cánh cửa Nguyên Ương Cảnh, nhưng xác suất vô cùng thấp. Hơn nữa thôn phệ nó thì ít nhất cũng cần nửa bước Nguyên Ương Cảnh mới được. Nếu như chỉ tìm hiểu được thì chỉ đủ để hắn đụng chạm đến nửa bước Nguyên Ương Cảnh. Xác suất không lớn, nhưng mà cũng không nhỏ, phải xem thiên phú và công pháp."
"Công pháp?"
"Không có công pháp cấp Nguyên Ương, lĩnh hội Nguyên Ương Chi Lực cũng vô dụng. Dù mỗi ngày ôm một đám Nguyên Ương Chi Lực đi ngủ cũng không đến được nửa bước Nguyên Ương."
"Không biết có phải Vô Tẫn Thiên Huyền tu luyện công pháp cấp Nguyên Ương không." Ôn Bình lại kêu hệ thống hiển thị tin tức giản dị của Vô Tẫn Thiên Huyền ra.
Nhưng mà rất đáng tiếc.
Trong tin tức giản dị không nhìn thấy công pháp tu luyện.
Cảnh giới của hắn vẫn biểu hiện là rất có thể là Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh.
"Giấu rất sâu." Ôn Bình trực tiếp giả tưởng thành nửa bước Nguyên Ương, bởi vì đây là khả năng xấu nhất.
Giả tưởng như thế, cho dù hắn có giấu cũng không được.
Hắn cũng không thể là Nguyên Ương Cảnh chứ?
Nếu như đúng là như vậy, Già Thiên Lâu còn sợ U Quốc?
Ngay lúc Ôn Bình giả tưởng, Vi Sinh Tinh Vũ yên lặng cất thứ hai người Tần Thiên Bàng viết ra, sau đó chậm rãi mở miệng: "Tông chủ, có cách nào có thể để Mệnh thuật của ta nhanh chóng đại thành, thậm chí viên mãn không. Ta muốn báo thù, tự tay giết Vô Tẫn Thiên Huyền."