Tần Thiên Bàng mặt đối mặt, mỉa mai Vi Sinh Tinh Vũ, vẻ bối rối, vẻ chấn kinh trên mặt đều hóa thành thản nhiên.
Thong dong chịu chết!
"Cho dù Vô Tẫn Thiên Huyền nâng đỡ ngươi làm Vực Chủ Hắc Vực, giúp ngươi bước vào Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh, nhưng mấy trăm năm, ngươi vẫn ngây thơ như vậy. Ngươi cho rằng tại sao Liệt Không nhất tộc lại tấn công các ngươi?" Vi Sinh Tinh Vũ biết, nếu như muốn hỏi được chút gì từ miệng Tần Thiên Bàng thì phải làm cho phòng ngự tâm lý của hắn sụp đổ.
Nếu như hắn tiếp tục tin tưởng Già Thiên Lâu là vô địch, như vậy hắn sẽ không sợ hãi, cũng không thể nào nói cho hắn biết bất kỳ thứ hữu dụng gì.
"Các ngươi liên thủ với Liệt Không nhất tộc? Không thể nào, bọn họ dựa vào cái gì mà liên thủ với các ngươi!" Tần Thiên Bàng tỏ vẻ nghi ngờ.
Vi Sinh Tinh Vũ hỏi ngược một câu: "Tại sao ngươi cảm thấy chỉ có Liệt Không nhất tộc? Hơn nữa, tại sao ngươi cảm thấy thế giới dưới lòng đất không có tồn tại mạnh hơn Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh? Ngươi thật sự cho rằng lâu chủ các ngươi không giết vào thế giới dưới lòng đất là bởi vì không muốn hai mặt thụ địch?"
Sắc mặt Tần Thiên Bàng lại thay đổi: "Không thể nào, các ngươi dựa vào cái gì, dựa vào cái gì?"
"Dựa vào ngay cả một nhánh cây của tông ta mà ngươi cũng không làm gãy được." Vi Sinh Tinh Vũ trực tiếp ném ra một cái sự thật như sắt thép, dù sao nói cái khác thì Tần Thiên Bàng sẽ chất vấn.
Trong đầu Tần Thiên Bàng lập tức hồi tưởng lại từng cảnh tượng lúc nãy, bị mạch thuật Thiên cấp trung phẩm diễn sinh sinh bí thuật oanh tạc, từng cọng cỏ ngọn cây bình thường này lại không suy suyễn gì!
Đúng là không thể tưởng tượng!
Điều này đại biểu cái gì?
Điều này đại biểu tông này tuyệt đối bất phàm.
Bởi vì ở Triều Thiên Hạp, không có một địa giới nào sẽ không thể tưởng tượng như thế.
Đột ngột.
Vi Sinh Tinh Vũ đột nhiên hét lớn một tiếng, bởi vì trong lòng Tần Thiên Bàng đã dao động: "Nhìn con mắt của ta, nữ nhi của ta bị ai giết?"
"Là ——" Đang lúc Tần Thiên Bàng muốn thốt ra, đột nhiên thân thể run lên bần bật, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
Năm cái mạch môn cũng bỗng nhiên đóng lại!
Toàn thân như là diều bị đứt dây, mềm nhũn rớt xuống dưới, mắt thấy sức sống nồng đậm đang trôi đi như là nước chảy.
"Không!"
Vi Sinh Tinh Vũ kinh hô một tiếng, sau đó hóa thành kinh hồng đuổi theo Tần Thiên Bàng đang rơi xuống, túm lấy cổ áo xách hắn lên không trung.
Máu tươi từ miệng Tần Thiên Bàng tuôn ra bên ngoài, nhuộm đỏ tay Vi Sinh Tinh Vũ, cũng nhuộm đỏ nửa người Tần Thiên Bàng.
Chỉ mấy hơi, Tần Thiên Bàng đã không có khí tức.
Vi Sinh Tinh Vũ dùng tinh thần lực quét qua, Tần Thiên Bàng đã kinh mạch đứt đoạn mà chết.
Một màn này, hắn từng gặp.
Mấy trăm năm trước, Vô Tẫn Thiên Huyền từng gieo bí thuật này vào thân thể mỗi một người chui vào U Quốc ẩn núp, chỉ vì phòng ngừa người ẩn núp bị bắt, sau đó phản Già Thiên Lâu.
Không nghĩ tới, Vô Tẫn Thiên Huyền cũng gieo cho Tần Thiên Bàng.
Tần Thiên Bàng là Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh, hơn nữa còn là Bộ trưởng Chiến bộ, tuyệt đối là hạch tâm của Già Thiên Lâu!
"Vô Tẫn Thiên Huyền, ngươi thật là độc ác!" Trong mắt Vi Sinh Tinh Vũ tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng, hắn không cam tâm khi không hỏi được gì cả.
Hơn nữa, hắn cũng nhận ra được một vấn đề.
Đó chính là tất cả chuyện liên quan tới Vân Nghê, Vô Tẫn Thiên Huyền vốn không muốn cho bất cứ kẻ nào biết.
Trong cơ thể Tần Thiên Bàng bị gieo bí thuật, vậy chắc chắn những thành viên biết sự thật khác của Già Thiên Lâu cũng tránh không được bị gieo bí thuật.
Như vậy thì hắn còn biết hỏi như thế nào nữa?
Lúc này, Mộc Long hóa thành hình người nhanh chóng nhích lại gần: "Vi Sinh trưởng lão, ta giúp ngươi đi bắt một Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh của Già Thiên Lâu nữa đến!"
Dứt lời, Mộc Long định đi vào truyền tống trận.
"Không cần đi." Vi Sinh Tinh Vũ gọi Mộc Long đang sốt ruột báo ân lại: "Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh của Già Thiên Lâu không có dễ bắt như vậy, hơn nữa cho dù là bắt được thì cũng không làm nên chuyện gì. Trong cơ thể bọn họ đều bị gieo bí thuật, chỉ cần nhắc tới nữ nhi của ta thì bọn họ sẽ chết."
"Ta giúp ngươi thăm dò!"
Mộc Long còn không hết hi vọng.
Vi Sinh Tinh Vũ nói tiếp: "Tẫn Tri Lâu tra không được, ta cũng không tìm thấy ở Vực Chủ Phủ Hắc Vực, ngươi đi đâu tìm?"
"Ta..."
Mộc Long nghẹn lời.
"Mộc Long trưởng lão, chuyện này nếu có cần dùng tới ngươi, chắc chắn ta sẽ không khách khí. Nhưng bây giờ đúng là ngươi không giúp được ta cái gì." Vi Sinh Tinh Vũ rơi vào trầm tư, thế là quyết định để Hà Niên dẫn mình đi phần mộ Vân Nghê xem thử.
Có lẽ trong phần mộ có đầu mối gì!
Có thể tìm được một chút manh mối cũng coi như thu hoạch.
"Ngươi muốn hỏi cái gì?" Không biết lúc nào, Ôn Bình đã xuất hiện ở bên cạnh Vi Sinh Tinh Vũ.
Vi Sinh Tinh Vũ sửng sốt: "A?"
"Đứng lên!" Ôn Bình dùng Vong Linh Triệu Hoán Thuật khống chế thi thể Tần Thiên Bàng, sau đó quay qua nhìn Mộc Long bên cạnh nói: "Đi tìm giấy bút tới."
Mộc Long gật đầu, hóa thành kinh hồng, trong nháy mắt đã không thấy tung tích.
Sau đó Ôn Bình lại mở miệng nói, lần này là nói với Tần Thiên Bàng đã chết: "Lát nữa hắn hỏi ngươi gì thì ngươi viết đó."
"Tông chủ... chuyện này. . ."
Vi Sinh Tinh Vũ có chút bối rối.
Ôn Bình lắc đầu, bất đắc dĩ cười một tiếng: "Nếu như không đủ, lại thêm một Nam Ti nữa. Còn tưởng là chuyện lớn gì, khi còn sống hỏi không được, vậy thì hỏi khi chết."
Dứt lời, Ôn Bình khống chế Nam Ti đi đến trước mặt Vi Sinh Tinh Vũ.
Đúng là hai người Tần Thiên Bàng, Nam Ti bọn chết rồi.
Nhưng mà Vong Linh Triệu Hoán Thuật có thể cho bọn họ có được sinh mệnh lần thứ hai.
Có được sinh mệnh lần thứ hai, bọn họ chỉ không có ý thức của mình mà thôi, nhưng như vậy không có nghĩa là bọn họ cũng chỉ là một bộ thể xác rỗng tuếch.
Tu hành cả đời còn đó.
Vậy dĩ nhiên là ký ức cả đời cũng còn đó.
Bí thuật mà Vô Tẫn Thiên Huyền gieo vào, chẳng lẽ còn có thể giết chết người đã chết hay sao?