Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1612 - 【Vip】 Thất Vực Đăng Thiên Bảng Lại Mở Ra! (3)

【VIP】 Thất Vực Đăng Thiên Bảng lại mở ra! (3) 【VIP】 Thất Vực Đăng Thiên Bảng lại mở ra! (3)

Nhưng mà rõ ràng mọi người không có chú ý tới những người khác trên Tiềm Long Bảng nhiều bằng Dương Nhạc Nhạc và Vân Liêu, bởi vì trong mười người thì có ít nhất sáu người đang bàn về Dương Nhạc Nhạc và Vân Liêu.

Tư thái vô địch của Vân Liêu, tất cả mọi người đều thấy rồi.

Thực lực kinh khủng của Dương Nhạc Nhạc, bọn họ cũng biết rõ.

Mà sự hiếu kì này cũng không phải chỉ có quần chúng ăn dưa mới có, tất cả thế lực lớn và tất cả cường giả Thiên Vô Cấm cũng đều mong mỏi một trận chiến giữa hai người.

Nhưng mà hôm nay hơn phân tông môn, gia tộc ngũ tinh vắng mặt ở giải thi đấu lần này. Bây giờ bọn họ đều ở trong địa lao của Giám Sát Điện, khiến cho tâm tình rất nhiều thế lực ngũ tinh cũng không ổn, thậm chí còn cực kỳ sa sút.

Bởi vì người người đều cảm thấy bất an.

Nếu như tông chủ, tộc trưởng xảy ra chuyện, vậy tông môn và gia tộc đều sẽ rơi vào trong nguy cơ.

Mấy người không có kinh hoảng chỉ có những tông môn hoặc là gia tộc thế lực ngũ tinh mà người mạnh nhất trong đó cũng không phải là tộc trưởng.

Theo thời gian trôi qua, trong đám người bạo phát ra tiếng hoan hô như núi kêu biển gầm.

Bởi vì người của Bất Hủ Tông ra sân.

Đám người Bất Hủ Tông ngự kiếm mà đi, từ từ bay tới.

"Quá đẹp rồi."

"Trên đời này cũng chỉ có người của Bất Hủ Tông ra sân như thế."

"Đạp kiếm mà đi! Đạp kiếm mà đi!"

Nương theo tiếng hoan hô của mọi người, Ôn Bình dẫn theo đám người của Bất Hủ Tông ngồi xuống, cùng lúc đó, Long Dương Vương thích phô trương cũng đến.

Ngay lúc những cường giả Thiên Vô Cấm đó chuẩn bị đi lên chào hỏi Ôn Bình thì Long Dương Vương cười đi tới chỗ Ôn Bình, cũng nắm lấy bả vai Ôn Bình.

"Ôn tông chủ, mấy ngày không thấy, mặt mày tỏa sáng nha."

Đối với Long Dương Vương nhiệt tình, Ôn Bình cũng không có cự người ngoài ngàn dặm: "Điện hạ nói đùa. Đúng rồi, nghe nói lại có một vị phong vương tới Thiên Dương Thành?"

"Một người cho tới bây giờ cũng không có cưới vợ, không biết có phải là có bệnh hay không, không cần để ý tới hắn." Long Dương Vương mỉa mai một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Ôn Bình.

Vừa mới ngồi xuống, giọng của Tư Không Truy Tinh cũng vang lên.

Một đạo kinh hồng đột nhiên lướt qua trời cao, đứng ở trên không quảng trường.

"Điện hạ, cho dù hai chúng ta không hợp nhau thì cũng không đến mức phải mỉa mai ta như thế chứ? Không có chính thất nhưng ta có hơn một trăm vị thiếp đó."

Tư Không Truy Tinh đến khiến cho không ít người sắc mặt đại biến, biển người vốn đang náo nhiệt cũng chậm rãi im bặt.

Bởi vì mặc dù trước kia người của Nguyên Dương Vực chưa từng gặp Tư Không Truy Tinh nhưng đối với giết chóc của Tư Không Truy Tinh hôm qua thì có thể nói là sợ như sợ cọp.

Chuyện này không giống như kính sợ Bất Hủ Tông.

Bất Hủ Tông tạo thành giết chóc, khiến cho người ta sợ hãi, lại khiến cho người ta kính sợ, có kính sợ, thì có ngưỡng mộ. Tất cả chỉ vì Bất Hủ Tông giết người chưa từng không có lý do. Sẽ không giống Tư Không Truy Tinh, giết loạn mà không có lý do.

Cùng lúc đó, Long Dương Vương liếc Tư Không Truy Tinh, sau đó nói: "Tư Không Truy Tinh, ngươi không đi thăm dò nguyên nhân cái chết của Vụ Kỳ Vương và hung thủ, còn rãnh rỗi tới xem thi đấu Thất Vực Đăng Thiên Bảng. Bỏ rơi nhiệm vụ như thế, ta xem là ngươi không muốn chức vụ Phó điện chủ này nữa."

Long Dương Vương tuyệt đối không muốn nhìn thấy Tư Không Truy Tinh, nếu như ở đây có ống nôn, hắn rất muốn nôn. Tư Không Truy Tinh này giống như một đống phân, không dính còn được, hơi dính tới hắn, hắn sẽ theo sát ngươi không dứt, cho dù rửa sạch thì mùi thối vẫn còn.

"Điện hạ cũng không gấp thì sao ta phải gấp chứ. Hơn nữa quốc chủ kêu ta tới điều tra nguyên nhân cái chết của Vụ Kỳ Vương và hung thủ, nhưng cũng không có hạn chế thời gian." Tư Không Truy Tinh chậm rãi rơi xuống, sau đó đi tới trước mặt Ôn Bình: "Vị này chính là Ôn tông nổi tiếng xa gần chứ?"

"Phó điện chủ quá khen."

Ôn Bình gật đầu, sau đó quan sát Tư Không Truy Tinh từ trên xuống dưới một chút.

Nhưng mà không đợi Tư Không Truy Tinh tiếp tục mở miệng, Ôn Bình đã đứng dậy móc ra chìa khóa mở ra Thất Vực Đăng Thiên Bảng, dò hỏi: "Ti Vực Chủ, thời gian đã đến đúng không?"

Ti Hải Hiền gật gật đầu.

Ôn Bình đứng dậy từ biệt hai người Long Dương Vương, chuẩn bị mở ra Thất Vực Đăng Thiên Bảng.

Long Dương Vương thấy thái độ lãnh đạm của Ôn Bình dành cho Tư Không Truy Tinh thì khóe miệng lập nở một nụ cười tười đắc ý, sau đó lạnh lùng nói: "Nếu như đã đến rồi thì tìm một chỗ ngồi xuống đi, chớ đứng ở đó cản ánh mắt người khác, cản bản vương quan sát thi đấu đặc sắc sắp tới."

"Hiếm khi mới thấy điện hạ có hứng thú với trò chơi của bọn nhỏ, đúng là khó được. Vậy ta sẽ không quấy rầy nhã hứng của điện hạ." Tư Không Truy Tinh lạnh mặt đáp một câu, sau đó hơi ôm quyền khom người, ngồi ở vị trí bên trên Vụ Kỳ Vương, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Ôn Bình.

Hắn không có hứng thú gì với cuộc so tài này.

Hắn chỉ hiếu kỳ người sau lưng Ôn Bình là ai.

Với Ôn Bình tới từ chỗ nào?

Cũng không thể nào là đột nhiên hoành không xuất thế chứ, bất kỳ một người nào có thực lực, trước khi hoành không xuất thế thì chắc chắn phải có một khoảng thời gian ẩn núp.

Đang suy tư thì người bên cạnh không ngừng đưa trái cây lên, Tư Không Truy Tinh đưa mắt nhìn qua, vừa khéo nhìn thấy Ti Hải Hiền ngồi cách đó không xa.

"Ti Vực Chủ, là Vực Chủ Nguyên Dương Vực, ngươi không đi điều tra chuyện của Vụ Kỳ Vương mà còn rảnh rỗi ngồi đây xem thi đấu?"

Giọng nói lạnh lẽo của Tư Không Truy Tinh làm cho Ti Hải Hiền vội vàng đứng lên, đang chuẩn bị giải thích thì đột nhiên bị Tư Không Truy Tinh ngắt lời: "Thuộc hạ..."

"Ngươi không biệt được nặng nhẹ sao? Chuyện gì là chuyện quan trọng nhất bây giờ, chuyện gì ít quan trọng hơn, ngươi là một Đại Vực Chủ, còn cần bản vương dạy ngươi làm sao?" Tư Không Truy Tinh lạnh giọng khiển trách, giọng nói lạnh như băng khiến cho không ít Thiên Vô Cấm đều đứng ngồi không yên.

Bình Luận (0)
Comment