Tất cả mọi người sợ Tư Không Truy Tinh lại giận lây qua mình.
Theo sau đó, Tư Không Truy Tinh lại quát lạnh một tiếng, khiến cho vô số thay đổi sắc mặt.
Bao gồm cả Ti Hải Hiền.
"Bản vương chỉ cho ngươi bảy ngày, trong vòng bảy ngày, nếu như ngươi không tra được chỗ mà Vụ Kỳ Vương vẫn lạc, vậy ngươi chuẩn bị tinh thần ở lại sa trường cả đời đi. Đường đường là Vực Chủ Nguyên Dương Vực, trong khu vực mà ngươi quản hạt có cường giả phong vương vẫn lạc, mà ngươi lại hỏi gì cũng không biết, cái này đã là tội chết!"
"Thuộc hạ lập tức đi ngay."
Ti Hải Hiền khom người, sau đó cất bước đi ngay.
Không có giải thích.
Không có tranh luận.
Đối với chuyện này thì Long Dương Vương cũng không nói gì, giống như là không nhìn thấy.
Chỉ với ánh mắt lạnh lùng mà Long Dương Vương nhìn Ti Hải Hiền khi hắn rời khỏi đây thì có lẽ Long Dương Vương rất vui vẻ khi nhìn thấy những gì Ti Hải Hiền gặp phải cũng rất khó nói.
Nhưng mà tất cả những chuyện này, người của Bất Hủ Tông đều thấy.
Ôn Bình cũng nhìn thấy.
Mặc dù Ôn Bình muốn cho Ti Hải Hiền trở thành một quân cờ ẩn núp, đến thời điểm then chốt thì cho U Quốc một kích trí mạng.
Nhưng mà tận mắt nhìn thấy người của mình bị làm nhục, thân là tông chủ, sao hắn có thể vui được.
Nhưng mà Ôn Bình chọn im lặng ẩn giấu tâm tình của mình, để tránh khiến cho người khác nhìn ra quan hệ giữa hắn và Ti Hải Hiền.
Không suy nghĩ nữa, Ôn Bình tiếp tục bình tĩnh chủ trì giải thi đấu Thất Vực Đăng Thiên Bảng, đồng thời dựa theo quá trình gọi người bưng một đống ngọc ký lên.
Sau đó là đến khâu rút thăm, Ôn Bình ngồi xuống lại, ánh mắt cũng không có dừng ở khâu rút thăm, bởi vì khi hắn vừa trở về thì Tư Không Truy Tinh lập tức cách không chào hỏi hắn.
"Ôn tông chủ, bản vương họ Tư Không, tên Truy Tinh, phong hào Kim Hoằng. Không có ý gì khác, bản vương chỉ muốn kết giao bằng hữu với Ôn tông chủ, dù sao trên thế giới này luôn là có thêm một bằng hữu tốt hơn có thêm một kẻ địch." Tư Không Truy Tinh xem Long Dương Vương như là không khí.
Mà nguyên nhân hắn làm như thế cũng là vì muốn làm cho Long Dương Vương khó chịu. Nhưng mà cũng không hẳn là chỉ khiến cho khó chịu, như vậy quá cấp thấp.
Làm như vậy ngoại trừ khiến cho Long Dương Vương khó chịu ra thì còn muốn thử thái độ của Ôn Bình.
Ôn Bình không do dự, trực tiếp nói: "Tư Không tiền bối, ta là một người ngay cả phong vương cũng không phải, có thể kết giao bằng hữu với ngươi?"
"Đừng Tư Không tiền bối, Tư Không tiền bối, như vậy quá xa lạ. Nếu chúng ta đều là người của U Quốc, hơn nữa thoạt nhìn ta cũng lớn hơn ngươi vài tuổi, ngươi gọi ta một tiếng Tư Không lão ca đi. Bản vương lớn, gọi ngươi một tiếng Ôn lão đệ."
Thấy Ôn Bình tiếp chuyện mình ngay trước mặt Long Dương Vương, trong lòng Tư Không Truy Tinh có chút đắc ý và vui vẻ, bởi vì Ôn Bình làm như thế chứng minh Bất Hủ Tông còn chưa có hoàn toàn đứng về trận tuyến của Long Dương Vương, nếu không thì sao lại để ý tới một người ngoài như hắn?
Nhận được tin tức này, Tư Không Truy Tinh lập tức lớn gan hơn một chút.
Lại nhìn Long Dương Vương một chút, sắc mặt xanh xám, mặc dù trên mặt cố gắng giữ bình tĩnh nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng vẻ không vui trong mắt hắn.
Kế tiếp, cho dù hắn nói gì thì Ôn Bình cũng tiếp, đồng thời còn có thể theo chủ đề mà bàn tán vài câu, như vậy càng làm cho Tư Không Truy Tinh vui mừng quá đỗi.
Cho đến khi Long Dương Vương đột nhiên mở miệng cắt ngàng cuộc nói chuyện của hai người: "Ôn tông chủ, rút thăm xong."
Ôn Bình chậm rãi đứng dậy: "Tư Không tiền bối, ta đi trước."
"Ôn lão đệ, ngươi làm việc của ngươi, đợi ngươi trở về, ta cho ngươi nếm thử liệt tửu mà ta trân tàng. Cường giả Thiên Vô Cấm bình thường cũng không dám uống nhiều, một vò thì có thể bị say ngã." Tư Không Truy Tinh còn mở chủ đề trước cho cuộc nói chuyện sắp tới, còn chuẩn bị đầy đủ để rút ngắn quan hệ.
Rượu có thể say ngã Thiên Vô Cấm, có thể đoán được nó hiếm có cỡ nào.
Nhưng mà Tư Không Truy Tinh cũng không cảm thấy có cái gì, chỉ dùng vài ly rượu ngon bình thường hắn không nỡ uống là có thể kéo gần quan hệ của hắn và Ôn Bình, như vậy đủ rồi.
Đợi Ôn Bình rời đi, Long Dương Vương mở miệng: "Tư Không Truy Tinh, ngươi rất có nhã hứng. Không đi điều tra nguyên nhân cái chết của Vụ Kỳ Vương, ở đây hẹn người uống rượu. Nhưng mà Thiên Nhân Túy của ngươi thì tính là rượu ngon gì, có thể say ngã Thiên Vô Cấm, tại sao không gọi mê dược?"
Tư Không Truy Tinh không có phản bác, chỉ chất vấn: "Điện hạ, ta chỉ hẹn Ôn tông chủ uống rượu thôi, ngươi chửi bới ta như vậy, có phải có chút quá đang hay không?"
Long Dương Vương hừ lạnh một tiếng, không có nói tiếp nữa.
Hắn biết Tư Không Truy Tinh muốn làm gì.
Ý đồ gì.
Hắn muốn ngăn cản nhưng cũng bất lực, bởi vì cũng không thể nói thẳng với Ôn Bình, ngươi là người của ta, không được nói chuyện với Tư Không Truy Tinh.
Như vậy cũng quá bá đạo.
Đồng thời cũng quá mất phong độ.
Nếu là sơ ý một chút còn sẽ khiến cho Ôn Bình hiểu lầm và có khúc mắc với hắn.
Đây là chuyện hắn không muốn nhìn thấy mất.
Bởi vì Vụ Kỳ Vương vừa chết, ngoại trừ Bất Hủ Tông, phong vương có thể giúp hắn chỉ còn lại một người.
Đột ngột.
Ôn Bình lên tiếng.
"Tiếp theo chính là rút thăm giao đấu, dựa theo quá trình, mỗi một con số rút ra thì sẽ mời một vị cường giả trên Địa Vô Cấm lên. Đầu tiên, xin mời Long Dương Vương mở đầu!"
Nói xong, tiếng hoan hô vang lên như thủy triều.
Thấy Ôn Bình mời hắn lên đài, Long Dương Vương không chút do dự, không thèm nhìn Tư Không Truy Tinh lấy một cái, kiêu ngạo nện bước đi lên đài.
Dưới hướng dẫn của Ôn Bình, Long Dương Vương rút được một con số.
Bảy mươi ba!
Trên quảng trường, rất nhiều thiên kiêu lập tức cảm thán, sau đó thấy một thanh niên Trấn Nhạc Cảnh Trung Cảnh chậm rãi bước tới.
"Tiếp theo, mời Tư Không Truy Tinh tiền bối rút một con số cho chúng ta, nhìn xem số bảy mươi ba cần giao đấu với ai!"