"Phụ thân, ngài quên rồi?" Ôn Bình thuận thế nắm bả vai Ôn phụ, sau đó thấm thía nói, bắt chước giọng điệu Ôn phụ năm đó: "Năm đó ta ngồi ăn rồi chờ chết, năm đó ngài giáo dục ta như thế nào: 'Người, chỉ khi nào tự mình cố gắng lấy được cái gì thì mới là của chính hắn', bây giờ ta trả lại câu này cho ngài, cảm ơn ngài đã dạy bảo!"
Nói xong, Ôn Bình vội vàng hóa thành kinh hồng rời đi.
Cho dù Ôn phụ ở phía sau mắng như thế nào thì hắn cũng không quay đầu lại.
Một ngày nào đó, hắn sẽ hiểu được nổi khổ tâm của người làm con như mình.
Đương nhiên.
Chỉ là nói đùa thôi.
Đối với phụ thân, chắc chắn hắn cũng sẽ cho chút đồ tốt.
Nhưng mà không phải bây giờ.
Rời khỏi Tiên Phủ Viên, Ôn Bình trở về Thính Vũ Các trước, sau đó mở ra danh sách kiến trúc.
Đừng nói.
Đúng là có kiến trúc về phương diện luyện đan.
Nhưng mà nếu muốn cho mẫu thân thì không thể đơn sơ.
“Đan Tháp.”
“Thánh địa chí cao vô thượng của Luyện Đan Sư một mạch, trong đó cất giữ vô số đan phương, một số pháp môn luyện đan thượng đẳng, càng có linh hỏa luyện đan....”
“Giá cả xây dựng: Hai vạn danh vọng.”
“Thời gian xây dựng: Hai trăm giờ.”
"Tạo."
Ôn Bình xây dựng Đan Tháp bên cạnh Tiên Phủ Viên.
Làm xong tất cả, Ôn Bình tiếp tục tu luyện, dùng Trường Mạch Công thôn phệ mộc khí tĩnh tu, cho đến ngày thứ hai Ôn Bình mới rời khỏi Thính Vũ Các.
Sau khi rời khỏi Thính Vũ Các, Ôn Bình chuẩn bị tiếp tục đi Thiên Dương Thành quan chiến, dù sao cũng là đệ tử tông môn của mình tranh tài, người làm tông chủ như hắn không thể lười biếng.
Trước khi đi, Ôn Bình muốn đi xem Tư Không Truy Tinh một chút xem thương thế khôi phục thế nào. Khi tìm tới hắn, hắn đang quan sát Thanh Liên Kiếm Ý trong mạch môn của mình.
"Xem ra là chưa hết hi vọng."
Ôn Bình nói một câu, dọa cho Tư Không Truy Tinh bay mất nửa cái hồn.
Tư Không Truy Tinh vội vàng thu cảm giác lại, thất kinh đứng dậy cung nghênh Ôn Bình: "Ôn tông chủ, ngài đến đây lúc nào?"
"Đến rất lâu. Lần sau khi nội thị mạch môn thì nên cẩn thận một chút, nếu cảm giác của ngươi phát động Thanh Liên Kiếm Ý, mạng của ngươi sẽ không còn." Ôn Bình cũng không có cảnh cáo, bởi vì đối với lão hồ ly như này, cảnh cáo sẽ chỉ hoàn toàn ngược lại, chuyện nên làm hắn vẫn sẽ làm.
Dứt khoát theo ý hắn, nói cho hắn biết kết quả là được.
Lão hồ ly đều tiếc mạng.
Như vậy hắn mới biết sợ.
"Ôn tông chủ, ta chỉ hiếu kỳ muốn xem, hiếu kỳ muốn xem..." Tư Không Truy Tinh rút một cái ghế ra, cũng vội vàng rót một ly nước trà, giống như hạ nhân hầu hạ lão gia.
Ôn Bình không có ngồi, chỉ là dò xét hắn trên dưới một chút, sau đó nói: "Một buổi tối, linh thể khôi phục gần hai thành, tốc độ cũng không tệ lắm."
Dứt lời, Ôn Bình quay người đi.
Tư Không Truy Tinh vội vàng đuổi theo, khom người đưa tiễn.
Cẩn thận từng li từng tí, nửa hoàn toàn không có chút tư thái cường giả phong vương nào.
Nhìn đến đây, cuối cùng Ôn Bình cũng hiểu được tại sao Tư Không Truy Tinh có thể được quốc chủ U Quốc trọng dụng, lại cho vị trí Phó điện chủ Giám Sát Điện.
Nếu không nhìn tu vi, ai biết hắn là cường giả phong vương?
Không biết còn tưởng rằng là hạ nhân siểm nịnh của một tài chủ nào đó.
Khi chuẩn bị thông qua truyền tống trận rời đi tông môn, Ôn Bình đột nhiên nhớ tới Ti Hải Hiền.
Hẳn là Ti Hải Hiền còn đang bận bịu tìm manh mối Vụ Kỳ Vương bỏ mình. Không bao lâu thì sẽ phải đi sa trường, bây giờ không cần thiết tốn thời gian cho chuyện này.
Ôn Bình móc Truyền Âm Thạch ra liên hệ Ti Hải Hiền.
Lúc này, không ngoài dự tính của Ôn Bình, Ti Hải Hiền đang bận rộn. Vì tra manh mối Vụ Kỳ Vương bỏ mình, hắn điều động tất cả lực lượng còn lại của Vực Chủ Phủ. Người Giám Sát Điện tra rồi, hắn cũng tra, người quen của Vụ Kỳ Vương, hắn cũng phải tra...
Đương nhiên.
Ti Hải Hiền biết nguyên nhân cái chết của Vụ Kỳ Vương.
Nhưng tại sao còn phí hết tâm tư tra nguyên nhân cái chết của Vụ Kỳ Vương như thế, đó là bởi vì hắn không muốn để cho Tư Không Truy Tinh tìm được cán, sau đó dùng tội danh không làm tròn trách nhiệm định tội của hắn.
Điều đi sa trường và bị phạt đi sa trường là hai khái niệm.
Cái trước, có cơ hội tấn thăng.
Cái sau, cho dù có làm nhiều thì chỉ là lấy công chuộc tội.
Thấy Truyền Âm Thạch đột nhiên có động tĩnh, Ti Hải Hiền vội vàng ra khỏi Vực Chủ Phủ.
Truyền Âm Thạch vừa kết nối, Ôn Bình mở miệng nói thẳng: "Chuyện Vụ Kỳ Vương giao cho thủ hạ, ngươi không cần lo. Những ngày này ngươi chuyên tâm tu luyện, chờ đến sa trường, dùng tốc độ nhanh nhất kiến công, cũng trèo lên trên."
Ti Hải Hiền đắng chát giải thích: "Tông chủ, không tra không được, Giám Sát Điện Phó điện chủ đó âm thầm tỏ vẻ muốn nhắm vào ta. Nếu như bị hắn nắm được cán, chụp một cái tội danh không làm tròn trách nhiệm, vậy ta có lập nhiều công ở sa trường cũng chỉ có thể tính lập công chuộc tội."
"Tư Không Truy Tinh sẽ không làm khó dễ ngươi. Bỏ chuyện trong tay xuống, mượn cớ về tông tu luyện, ba tháng, một cái búng tay."
"Tông chủ, ngài nói thật chứ?"
Nghe tông chủ nói Tư Không Truy Tinh sẽ không làm khó hắn nữa.
Ti Hải Hiền đại hỉ.
Hắn cũng muốn tu luyện.
Chỗ như Đệ Ngũ Thế Giới, nếu như có thể, hắn muốn ở bên trong mười mấy hai mươi năm không ra ngoài.
"Ngươi cảm thấy ta sẽ cố ý trêu chọc ngươi?" Ôn Bình hỏi ngược một câu.
Ti Hải Hiền vội vàng giải thích: "Sẽ không, sẽ không, chắc chắn tông chủ ngài sẽ không. Vậy lát nữa ta sẽ mượn cớ rời khỏi Thiên Dương Thành tra án!"
"Ừm."
Nói xong, Ôn Bình cất Truyền Âm Thạch.
Một bên khác, Ti Hải Hiền thấy Truyền Âm Thạch không có động tĩnh, mừng rỡ cất Truyền Âm Thạch, sau khi trở lại Vực Chủ Phủ thì lập tức nói cho thủ hạ là hắn muốn ra khỏi thành tra án.
Đương nhiên.
Ra khỏi thành không hơn trăm dặm thì truyền tống trận đã đưa hắn về Bất Hủ Tông.
Vừa về tông, Ti Hải Hiền cũng không đoái hoài tới chào hỏi người trong tông môn, vọt thẳng đến Đệ Ngũ Thế Giới.