Nhưng mà trên đường đi Đệ Ngũ Thế Giới, vừa khéo gặp Hoài Diệp đưa Linh Thiện cho Tư Không Truy Tinh.
Biết đồ ăn của Hoài Diệp đều là trân tu mỹ vị, còn biết Hoài Diệp sẽ không làm đồ ăn khi không đến giờ cơm, cho nên Ti Hải Hiền không nhịn được dừng lại dò hỏi: "Tiểu Diệp, không phải giờ cơm mà làm một chén lớn như thế, ai có phúc khí như vậy?"
"Ti trưởng lão, ngài về rồi sao. Chén Linh Thiện này còn có thể cho ai, cho cái tên ra sân rất phách lối, bị đánh cũng vô cùng tàn nhẫn, Phó điện chủ Giám Sát Điện chứ sao."
Hoài Diệp vừa nói vừa đi tới nơi ở của Tư Không Truy Tinh.
Ti Hải Hiền sửng sốt một chút.
Phó điện chủ Giám Sát Điện?
"Ta cũng đi xem một chút." Ti Hải Hiền vội vàng đuổi theo bước chân Hoài Diệp, chỉ chốc lát đã đến nơi ở của Tư Không Truy Tinh.
Nghe được mùi thơm, Tư Không Truy Tinh giống như là sói đói nhào ra, vừa ra khỏi cửa thì đụng phải Ti Hải Hiền ở đối diện, sau đó bốn mắt nhìn nhau.
"Là ngươi!"
Tư Không Truy Tinh kinh ngạc mở miệng.
Ti Hải Hiền thấy thế thì buồn cười nói: "Đúng dịp, đúng dịp."
Lúc này hắn mới hiểu được, khó trách tông chủ nói Tư Không Truy Tinh sẽ không tìm hắn để gây sự.
Hóa ra là vì như vậy.
Tư Không Truy Tinh giật mình nói: "Ngươi lại là người của Bất Hủ Tông! Khó trách, khó trách cho dù là Long Dương Vương hay là Diệp Trạch Vương lôi kéo ngươi, ngươi cũng chưa từng đồng ý."
"Không không không, vậy ngươi suy nghĩ nhiều. Ta không đứng đội chỉ là vì ta chỉ trung với U Quốc. Được rồi, nói cho ngươi nhiều như vậy làm gì." Dứt lời, Ti Hải Hiền cất bước đi.
Tư Không Truy Tinh không chết.
Vậy xem ra cũng thành người mình.
Đã là người một nhà, cũng không dài dòng, tu luyện quan trọng.
Tư Không Truy Tinh vội vàng hô lớn: "Tiểu tử ngươi chớ đi!"
Lúc này, Hoài Diệp bên cạnh tức giận mở miệng nói: "Lão đầu, ngươi uống hay không, không uống ta cho chó ăn."
...
Thương Ngô Thành dưới Vân Lam Sơn.
Đang tuần cảnh với Ác Linh Kỵ Sĩ, bỗng nhiên Cáp Cáp quay đầu nhìn về phía Vân Lam Sơn.
"Gâu gâu gâu..."
Hình như có người đang gọi nó.
...
Lại nói Ôn Bình, trong mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Ôn Bình đều đến Thiên Dương Thành. Ban ngày xem so tài, ban đêm về tông tiếp tục tu luyện.
Bởi vì có đệ tử Bất Hủ Tông cho nên chế độ vốn đã rất nhanh lại tăng tốc lần nữa.
Ba ngày, đấu vòng loại đã kết thúc.
Đáng nhắc tới chính là Long Dương Vương thấy Tư Không Truy Tinh chậm chạp chưa có trở về, đến lúc không kìm nén được nữa, lên tiếng hỏi.
Đối với chuyện này, Ôn Bình tùy tiện tìm một cái lý do qua loa tắc trách.
Lý do cũ.
Uống rượu!
Long Dương Vương nghe xong cũng không tiếp tục gặn hỏi, nhưng mà rõ ràng sắc mặt có chút khó coi.
Nhưng mà sau mấy ngày, Long Dương Vương lại cực kỳ nhiệt tình với hắn, hơn nữa cũng không keo kiệt, hết lời tán dương đệ tử Bất Hủ Tông.
Còn có lúc hắn còn móc ra đủ loại đồ chơi hay tặng cho mấy người Hoài Diệp.
Đối với chuyện này, Ôn Bình không có ngăn cản.
Hắn hiểu tâm tư của Long Dương Vương, cho nên nếu như không nhận thì sẽ khiến cho trong lòng của hắn càng thêm không có cảm giác an toàn.
Mặc dù Long Dương Vương tới gần hắn là có mục đích, nhưng mà hoàn toàn chính xác là ra tay hào phóng, rộng lượng, cho nên nếu có thể cho hắn cảm giác an toàn thì nhất định hắn sẽ cho.
Về phần sau đấu bán kết.
Vẫn như cũ.
Rút thăm quyết định.
Nhưng mà lần này chia tổ rút thăm.
Tổng cộng chia làm bốn tổ, người trong bốn tổ đồng thời tiến hành tranh tài chọn ra một người mạnh nhất, cuối cùng thì bốn người này tiến hành tranh trận chung kết.
Trong lúc tất cả mọi người chờ mong, Dương Nhạc Nhạc và Vân Liêu đều chia ra hai tổ khác nhau.
Cùng lúc đó, thương thế của Tư Không Truy Tinh cũng khôi phục bảy tám phần. Ôn Bình cũng không muốn giúp hắn khôi phục hoàn toàn, cho nên cùng ngày, khi hắn khôi phục đến bảy tám phần thì đưa về Thiên Dương Thành. Trước khi đi, Ôn Bình dặn dò Tư Không Truy Tinh một câu.
"Sau khi trở về, tốt nhất ít có ý đồ xấu, nếu không, không biết lúc nào sẽ là họa từ miệng mà ra. Đương nhiên, nếu ngươi không tiếc mạng, coi như ta không nói gì."
Tư Không Truy Tinh vội vàng gật đầu: "Ôn tông chủ, ngài yên tâm, ta tiếc mạng, ta chắc chắn tiếc mạng. Sau khi trở về ta sẽ chờ mệnh lệnh của ngài, ngài muốn ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó."
"Trở về, lập tức thả những tông chủ, tộc trưởng ở Nguyên Dương Vực. Còn bản án Vụ Kỳ Vương, tự ngươi xem rồi xử lý đi."
Đối với chuyện Vụ Kỳ Vương, Ôn Bình chỉ dặn dò một câu.
Bởi vì tra không được manh mối, Ôn Bình đoán chắc chắn quốc chủ U Quốc sẽ không vui.
Hoặc là tự mình tra.
Hoặc là phái người có năng lực hơn tra.
Cho nên không cần để Tư Không Truy Tinh giấu diếm cái gì.
Sau khi Tư Không Truy Tinh nghe được, cái hiểu cái không gật đầu: "Ôn tông chủ, ngài yên tâm. Ta nhất định sẽ giá họa bản án Vụ Kỳ Vương cho Già Thiên Lâu!"
"Đi."
Ôn Bình phất phất tay, dùng truyền tống trận đưa hắn đi.
Oanh ——
Khi bạch quang truyền tống trận rơi vào Thiên Dương Thành, người đầu tiên chú ý tới đạo bạch quang này là Long Dương Vương.
Trăm hơi thở sau, Long Dương Vương lập rời khỏi chỗ ở, đi Giám Sát Điện của Tư Không Truy Tinh. Vừa nhìn thấy Tư Không Truy Tinh thì lạnh lùng chế giễu: "Ngươi cũng rảnh quá ha, Vụ Kỳ Vương chết, ngươi không bỏ thời gian điều tra, còn có thời gian đi Bất Hủ Tông uống rượu."
Nghe được câu này, Tư Không Truy Tinh nhướng mày.
Còn diễn nữa?
Ngài là diễn viên kinh nghiệm.
Bội phục bội phục!
"Điện hạ, ngài rảnh quá." Tư Không Truy Tinh không nhịn được nói một câu, sau đó xoay người đi, không quay đầu lại.
Tư Không Truy Tinh đi lần này, Long Dương Vương nhạy bén thấy được da thịt lộ ra bên ngoài quần áo Tư Không Truy Tinh, vậy mà lại có rất nhiều vết thương vừa mới khép lại.
Hơn nữa vết thương còn không nhỏ!
Dùng cảm giác tìm tòi, phát hiện linh thể cũng bị thương.
Nhìn đến đây, Long Dương Vương lập tức lộ ra ý cười, sau khi cười to thì rời khỏi đây.