Long Dương Vương đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy lại là một gương mặt xa lạ thì không khỏi quan sát vài lần. Nhìn mấy lần, Long Dương Vương đột nhiên nhớ tới người trước mắt là ai, cảm giác quét qua, không khỏi cảm thán một câu.
"Không tệ, bước vào trung cảnh."
Lúc trước hắn cho người tra Bất Hủ Tông thì biết Thiên Huyền gia nhập Bất Hủ Tông, càng biết trạng thái và cảnh giới khi Thiên Huyền gia nhập Bất Hủ Tông.
Không nghĩ tới gia nhập Bất Hủ Tông mới một tháng mà đã đột phá đến Thiên Vô Cấm Trung Cảnh. Xem ra là được kỳ ngộ không tầm thường ở Bất Hủ Tông.
Đương nhiên.
Long Dương Vương cũng không muốn tìm tòi rốt cuộc Thiên Huyền đạt được kỳ ngộ gì mà có thể để cho hắn từ hạ cảnh đột phá đến trung cảnh trong thời gian ngắn.
Bởi vì Bất Hủ Tông càng mạnh, hắn càng vui vẻ.
Cùng lúc đó, theo câu cảm thán này của Long Dương Vương, người của Vọng Thần Các đều vui mừng quá đỗi, hưng phấn không thôi.
Lão tổ bước vào trung cảnh.
Đối với Vọng Thần Các, ảnh hưởng quá lớn.
Tại sao Long gia có thể trở thành thế lực lục tinh đứng đầu ở Nguyên Dương Vực, không phải là vì trong tộc có một vị cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh tọa trấn sao?
Vọng Thần Các cũng có thể!
Mà những người mới vừa rồi còn vì Thiên Huyền lãnh đạm mà bất mãn, biết được Thiên Huyền đã bước vào trung cảnh thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Đúng là mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây.
Thiên Huyền vừa vào Bất Hủ Tông thì lập tức hóa rồng!
Cường giả Thiên Vô Cấm chán chường nhất, củi mục nhất Nguyên Dương Vực, bây giờ lại trong một đêm vọt lên tới độ cao mà cả đời này bọn họ cũng không đạt tới được.
Ngoại trừ hâm mộ.
Bọn họ cảm thấy may mắn nhiều hơn.
May mắn vừa rồi mình không có biểu hiện bất mãn ra ngoài.
Lúc này, Thiên Huyền lên tiếng, nhưng mà cũng không có nói nhiều: "May mắn được tông chủ vun trồng, tự nhiên nước chảy thành sông bước vào trung cảnh."
Dứt lời, Thiên Huyền ngồi xuống.
Long Dương Vương tán thưởng gật đầu, cũng lần lượt ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống lập tức nói với Ôn Bình: "Ôn tông chủ lại được một viên đại tướng, đúng là đáng mừng."
"Điện hạ, mấy ngày nay, hẳn là mấy lời khen và chúc của ngươi còn nhiều hơn nửa đời trước chứ?" Mấy ngày nay, lỗ tai Ôn Bình đã nghe đến sắp đầy.
Long Dương Vương xấu hổ cười một tiếng: "Ha ha ha, phát ra từ đáy lòng, kìm lòng không được."
Ôn Bình bất đắc dĩ lắc đầu, tập trung sự chú ý vào Tần Sơn sau lưng.
Tần Sơn đã tới rất lâu, nhưng mà thấy hắn và Long Dương Vương đang nói chuyện cho nên chậm chạp không dám lên trước.
Ôn Bình đưa mắt nhìn lại, Tần Sơn vội vàng thấp giọng nói: "Tông chủ, bọn họ tới."
"Dẫn phu thê Dương Tông Hiền và phụ mẫu Vân trưởng lão tới, những người khác ngươi xem rồi sắp xếp đi." Đáp lại một tiếng, Ôn Bình vừa định dặn dò Long Dã sau lưng đi tìm vài cái ghế dựa đến thì Long Dã đã đứng lên, đồng thời rất chịu khó rời đi.
"Tông chủ, ta đi!"
Ôn Bình lời vừa đến miệng, chỉ có thể thu về, sau đó thấy thời gian không sai biệt lắm thì vội vàng đứng lên, mở ra Thất Vực Đăng Thiên Bảng lần nữa.
Lại mở Huyền Vũ Giới!
Huyền Vũ Giới đã mở, vô số người phát ra tiếng hò hét như núi kêu biển gầm.
Đều đang hô hai cái tên.
"Dương Nhạc Nhạc!"
"Dương Nhạc Nhạc!"
"Vân Liêu!"
"Vân Liêu!"
Về phần hai người khác của trận chung kết, cũng có người ủng hộ, nhưng mà tiếng ủng hộ lại quá yếu ớt.
Giống như là một cây kim rơi xuống biển rộng.
Bị Tần Sơn dẫn tới ngồi cùng mọi người của Bất Hủ Tông, Vân phụ Vân Mẫu và phu thê Dương Tông Hiền thấy cảnh này thì kích động đến rơi nước mắt. Bởi vì mỗi người ở đây đều là người bọn họ phải ngước lên nhìn, nhưng mỗi người đều đang reo tên của con mình.
Mong con hơn người.
Thành rồng.
Thành rồng.
Không gì hơn cái này!
Đứng ở phía sau Bất Hủ Tông, những người khác của Vân gia, Dương gia nghe được tiếng hò hét như núi kêu biển gầm thì từng người cũng kích động nắm chặt song quyền.
Bọn họ muốn hò hét nhưng lại không dám.
Cùng lúc đó, trong tiếng hò hét của mọi người.
Dương Nhạc Nhạc, Vân Liêu chậm rãi đi vào trong sân rộng. Nhưng mà Vân Liêu đi chậm là vì hắn không nóng nảy, Dương Nhạc Nhạc đi chậm là vì chào hỏi.
Chỉ cần có tiếng hò hét, Dương Nhạc Nhạc đều sẽ vẫy tay.
Còn hai người khác.
Bọn họ chỉ có thể cúi đầu đi lên phía trước, trong lòng cam chịu và chua xót.
Đương nhiên.
Bọn họ cũng may mắn.
Nếu như không có Dương Nhạc Nhạc và Vân Liêu, với thực lực của bọn họ chắc chắn không thể nào đứng ở trên sân khấu trận chung kết.
Nhưng đồng thời cũng rất bất đắc dĩ.
Cho dù đứng ở trên sân khấu trận chung kết thì đã sao.
Một trăm năm này, tất cả thiên kiêu đều bất hạnh, bởi vì bị hai người Vân Liêu và Dương Nhạc Nhạc đoạt hết tất cả quang thải.
Bọn họ chỉ có thể biến thành lá xanh, tấm nền.
Theo một giọng nói vang lên trên quảng trường: "Huyền Vũ Giới mở ra, tổ thứ nhất đi vào!"
Hai người vội vàng xông vào trong Huyền Vũ Giới.
Sớm kết thúc.
Sớm giải thoát.
Về phần hai người Vân Liêu và Dương Nhạc Nhạc thì đứng đấy giữa sân rộng, sau đó nhìn nhau cười một tiếng trong tiếng hoan hô của tất cả mọi người.
Nụ cười này, không có người biết là có ý gì.
"Nụ cười này, tiếu lý tàng đao!"
"Các ngươi nhìn nụ cười của Vân Liêu, mặc dù thoạt nhìn là vui vẻ nhưng là các ngươi có để ý tới biên độ khóe miệng của hắn không. Bên trái cao hơn bên phải một chút xíu, đây là cười lạnh điển hình! Xem ra Vân Liêu tình thế bắt buộc với lần tranh tài này!"
"Nói mò!"
"Đúng, nói mò. Còn bên trái thấp hơn bên phải, tại sao ngươi không nói trái tim Vân Liêu nhảy nhanh hơn Dương Nhạc Nhạc. Rõ ràng là Dương Nhạc Nhạc cười tự tin hơn, hoàn toàn không có xem Vân Liêu ra gì, ngươi cái gì cũng không hiểu, đứng đó giải vờ cái gì?"
"Được rồi, bớt tranh cãi lại đi. Nhạc Nhạc tất thắng!"
"Vân Liêu tất thắng!"
"Nhạc Nhạc tất thắng!"
"Ta nói Vân Liêu tất thắng!"