"Đương nhiên, giống như Vu trưởng lão nói, các ngươi cũng không cần lo lắng quá mức. Chỉ cần các ngươi theo sát ta, không ai sẽ làm gì các ngươi."
Dứt lời, Tần Sơn lập tức dẫn người của hai nhà Vân, Dương đi tới khu vực tranh tài. Nhưng mà người trong Thiên Dương Thành nhìn thấy một đám mấy chục tuổi mới Luyện Thể Cảnh, cao nhất Thông Huyền Cảnh thì đều không nhịn không được mà nhìn về phía người của hai nhà Vân, Dương, dùng ánh mắt cổ quái nhìn từ trên xuống dưới.
Nhưng mà khi nhìn thấy người dẫn đầu là người của Bất Hủ Tông thì ánh mắt không chút kiêng kỵ cũng vội vàng thu liễm, không dám tiếp tục nhìn nhiều.
Giờ phút này người của hai nhà Vân, Dương đi theo sau lưng Tần Sơn và Vu Mạch, trong lòng tràn đầy thấp thỏm, bởi bọn họ nhìn thấy, ngay cả phu xe cũng là Thần Huyền cảnh. Luyện Thể hoặc là Thông Huyền chỉ có thể là đứa nhỏ mấy tuổi và thiếu niên mười mấy tuổi.
"Đúng là hai thế giới." Vân phụ không nhịn được thấp giọng cảm thán một câu.
Dương Tông Hiền cũng hùa theo một câu: "Có thể đi đến đây một lần, đời này đáng giá."
Tần Sơn khẽ cười một tiếng.
Hắn hiểu ý nghĩ của hai người.
Nếu như lúc trước không có gia nhập Bất Hủ Tông, chắc chắn hắn cũng không thể nào tưởng tượng bên ngoài Hồ Thiên Địa còn có thế giới khổng lồ mà phồn vinh như vậy.
Bên cạnh, Vu Mạch cười nói tiếp: "Chớ nói các ngươi, khi ta vừa tới, đi đường ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung. Bởi vì nếu như không nhìn phía trước thì rất có thể sẽ đụng trúng người tu hành Trấn Nhạc Cảnh, thậm chí là Địa Vô Cấm. Lúc đó, chỉ sợ là chỉ đi đường thôi cũng chết!"
Một câu khiến cho người của hai nhà Vân, Dương buồn cười, tâm tình thấp thỏm và khẩn trương giảm đi hơn phân nửa trong nháy mắt.
...
Theo thời gian trôi qua, khoảng cách tranh tài bắt đầu càng ngày càng gần.
Ca múa sênh tiêu sung sướng, người xem hội tụ ở khu vực tranh tài càng ngày càng nhiều. Ôn Bình đến sớm, lập tức khiến cho bạo động không nhỏ.
Bởi vì đại nhân vật luôn là người đến chậm nhất, đại nhân vật tới sớm giống Ôn Bình, bọn họ chưa từng thấy người nào.
Cũng chính là vì Ôn Bình đến sớm, những cường giả Thiên Vô Cấm thích kéo tới cuối cùng mới tới và mấy nhà thế lực lục tinh cũng hẹn nhau đến sớm.
Đám người đồng loạt cung kính bái kiến Ôn Bình, sau đó ánh mắt không khỏi rơi vào Thiên Huyền vẻ mặt hờ hững cũng không có đứng dậy chào hỏi.
Cùng là Thiên Vô Cấm, bọn họ biết Thiên Huyền.
Thậm chí còn từng gặp nhau.
Nhưng mà bởi vì thời gian dời đổi, Thiên Huyền không biết tung tích, cho nên gặp nhau cũng càng ngày càng ít.
Nếu là ngày thường, chắc chắn bọn họ lười chào hỏi Thiên Huyền, hai bên không có thân lắm, hơn nữa Thiên Huyền không muốn bắt chuyện với bọn họ, sao phải nhiệt tình để bị hờ hững?
Nhưng hôm nay, thân phận Thiên Huyền là trưởng lão Bất Hủ Tông.
"Thiên Huyền huynh, đã lâu không gặp, tinh khí thần càng ngày càng tốt nha."
"Thiên Huyền huynh!"
"Thiên Huyền huynh!"
Nhìn những Thiên Vô Cấm chào hỏi trước mắt, Thiên Huyền chỉ khẽ gật đầu thăm hỏi, cũng không có đứng dậy hoàn lễ.
Những người tu hành Thiên Vô Cấm đó mặc dù trong lòng có bất mãn nhưng cũng không dám phát tác, dù sao thân phận Thiên Huyền bây giờ không giống với lúc trước.
Nhưng mà vừa quay đầu đi thì vẫn thầm mắng trong lòng.
Phi!
Nếu không phải vào Bất Hủ Tông.
Ngươi là cái thá gì?
Thực lực hạng chót trong Thiên Vô Cấm!
Lúc này, người của Vọng Thần Các tới chậm, thấy lão tổ nhà mình thì tất cả đều sắc mặt vui mừng, nhao nhao tụ lại một chỗ đi lên hành lễ.
Trước Ôn Bình.
Sau Thiên Huyền.
"Tham kiến lão tổ!"
"Tham kiến lão tổ!"
"Tham kiến lão tổ!"
"Nhiều ngày không thấy lão tổ, không nghĩ tới lão tổ tinh thần khí càng ngày càng tốt." Các chủ Vọng Thần Các Từ Thiên Sơn nhìn thấy Thiên Huyền thì càng kích động.
Thiên Huyền đưa tay đỡ Từ Thiên Sơn lên, sau đó dò xét đám người của Vọng Thần Các một chút, nói: "Đổi xưng hô đi, sau này gọi ta Thiên Huyền trưởng lão."
Sau khi Từ Thiên Sơn nghe xong thì không có có thất vọng mà còn vui mừng quá đỗi.
Bởi vì đó cũng không phải là phủi sạch quan hệ với Vọng Thần Các.
Mà là nói cho tất cả mọi người, bây giờ Vọng Thần Các có Bất Hủ Tông bảo bọc.
"Vâng, Thiên... Thiên Huyền trưởng lão!" Từ Thiên Sơn lại khom mình hành lễ lần nữa, sau đó Thiên Huyền phất tay, dẫn người của Vọng Thần Các rời đi.
Còn người của Long gia, chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Nhất là nhìn thấy Long Dã, Long Kha, Long Nguyệt đều ngồi sau lưng Ôn Bình, người của Long gia càng mừng rỡ vạn phần.
Bàn về quan hệ với Bất Hủ Tông, ai có thể hơn được Long gia?
Long Hạo Miểu vội vàng dẫn người Long gia đi lên hành lễ, nhưng mà cũng không có chào hỏi ba người Long Dã ở trước mặt tất cả mọi người.
"Cũng không phải người ngu." Trong lòng Ôn Bình âm thầm nỉ non một câu.
Nếu như vừa rồi người của Long gia chào hỏi mấy người Long Dã ở trước mặt tất cả mọi người, bấu víu quan hệ, vậy sẽ chỉ khiến cho hắn càng ghét người của Long gia hơn.
Lúc này, Long Dương Vương cũng đến.
Vẫn là đại chiến trận!
Vẫn kiêu căng như vậy!
Nhưng mà khi tất cả mọi người quỳ lạy Long Dương Vương, trên mặt Long Dương Vương cũng không có ý cao ngạo mà là vui vẻ ra mặt cho tất cả mọi người đứng dậy, sau đó quay qua nhìn Ôn Bình nói: "Ôn tông chủ, xem ra ngươi còn gấp hơn bản vương."
Ôn Bình thấy thế, bất đắc dĩ đáp lại một câu: "Điện hạ, ngươi đi đến đâu cũng bày chiến trận lớn như thế sao?"
"Ha ha ha..." Long Dương Vương cười to liên tục, sau đó giải thích: "Thói quen, thói quen. Nếu Ôn tông chủ không thích, lần sau miễn chiến trận này đi."
"Ta cũng không có nói không thích." Ôn Bình vội vàng ngăn lại.
Nếu như hắn không cản.
Sau này U Quốc sẽ có lời đồn đãi nhảm như này.
Long Dương Vương vì Ôn Bình mà thay đổi thói quen đã giữ nửa đời!
Cơ tình như vậy, không được.
Lúc này, Long Dương Vương đột nhiên chăm chú nhưng lại thấp giọng nói: "Nói thật, thật ra thì bản vương cũng không thích lắm, chủ yếu là đẹp trai."
Nghe được câu này, Ôn Bình không lời nào để nói.
Trầm mặc mấy hơi, một giọng nói vang lên.
"Tham kiến điện hạ!"
Thiên Huyền đứng dậy, hơi khom người.