"Không phải tu luyện mà là đi xem so tài. Hôm nay là trận chung kết Thất Vực Đăng Thiên Bảng, Vân trưởng lão đại chiến Nhạc Nhạc!"
"A, người một nhà đánh người một nhà?"
"Đúng đó, cho nên mới đáng xem." Hoài Diệp vẻ mặt hưng phấn đâm đầu vào phòng bếp.
Lúc này, Ôn Bình đi tới cửa phòng bếp, vừa đi vào trong vừa nói: "Thu hoạch không nhỏ nha."
"Tông chủ!" Thiên Huyền giật mình, vội vàng để đũa xuống đứng dậy nghênh đón Ôn Bình, sau đó liên tục cười ngây ngô: "Hắc hắc, lúc đầu ta chỉ muốn tăng cảnh giới mạch thuật Thiên cấp lên, không nghĩ đến luyện một hồi, bình cảnh cảnh giới đột nhiên buông lỏng. Nhưng mà chuyện này còn phải cảm ơn tông chủ!"
Những lời này là thật.
Phát ra từ đáy lòng.
Nếu như không có gặp được Ôn Bình, không có gia nhập Bất Hủ Tông, chỉ sợ đời này hắn đều sẽ dừng lại ở hạ cảnh.
Bởi vì hắn không còn tâm tư tu luyện nữa.
"Tất cả đều là vận mệnh của ngươi, tiếp tục ăn của ngươi đi." Ôn Bình quay qua nhìn Hoài Diệp hô một tiếng: "Hoài Diệp, cho ta bát mì."
Nói xong, Hoài Diệp lập tức đáp.
"Tông chủ, tới ngay!"
Đang lúc Ôn Bình chuẩn bị lên lầu tìm một nơi yên tĩnh ngồi một chút thì Thiên Huyền đã bưng đồ ăn đi qua, cũng cực kỳ hưng phấn hỏi thăm: "Tông chủ, bây giờ chắc chắn thực lực của ta đã ngang với Ti Hải Hiền. Ngài có chuyện gì sai bảo, ta lập tức làm thỏa đáng cho ngài, hoặc là Bất Hủ Tông có kẻ địch gì không có mắt, ta lập tức bắt hắn làm thịt!"
Thấy thế, Ôn Bình dừng bước, sau đó vỗ bả vai Thiên Huyền, nghiêm túc nói: "Kẻ địch đúng là có. Lâu chủ Già Thiên Lâu, đi đi, bắt hắn giết chết cho ta."
Thiên Huyền lập tức sửng sốt.
Sau đó đắng chát cười một tiếng, nói: "Tông chủ, ngài đừng trêu đùa ta như thế. Sao ta có thể đánh thắng hắn được."
"Vậy thì không có." Ôn Bình thuận thế vỗ vỗ bả vai Thiên Huyền, ngữ trọng tâm trường nói: "Cố gắng tu hành, khi nào bước vào Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh thì hãy nói là bài ưu giải nạn thay ta."
"Tông chủ, ta bế quan tu hành một tháng, thay đổi lại lớn như vậy sao? Trước đó kẻ địch của Bất Hủ Tông chúng ta, mạnh nhất không phải chỉ là Thiên Vô Cấm Trung Cảnh sao?" Thiên Huyền đứng tại chỗ, mắt trợn tròn, chợt vội đuổi theo Ôn Bình, ngồi xuống bên cạnh Ôn Bình, bắt đầu ăn như hổ đói.
Ôn Bình thấy thế thì bất đắc dĩ cười một tiếng.
Mấy hơi sau, Thiên Huyền đang lang thôn hổ yết lại nói: "Tông chủ, vậy ta tiếp tục về Tử Khí Các?"
"Ừm." Vừa khéo bây giờ đã mở bán Tuyền Qua Đồ, Tuyền Qua Sát Khí, người canh giữ ở bên ngoài Tử Khí Các sẽ càng ngày càng nhiều, cho nên cần một người tới trấn giữ.
Chủ yếu nhất là vì đề phòng Thiên Tượng Môn và Trạch Minh Cung.
Dù sao toàn bộ Triều Thiên Hạp, cái mâm đồ ăn này quá phong phú, gần như mỗi người đều cần Tuyền Qua Đồ.
Trạch Minh Cung sẽ không ngồi chờ chết, Thiên Tượng Môn càng không.
"Được, tông chủ yên tâm, chỉ cần có ta, chỉ cần không phải cường giả phong vương xâm phạm thì ta đều có thể giải quyết." Thiên Huyền vỗ ngực cam đoan, trong ánh mắt có thêm tự tin và kiên quyết mà trước kia không có.
"Vậy ta cơm nước xong xuôi rồi đi?" Thiên Huyền lại hỏi.
Ôn Bình gật gật đầu, sau đó nói: "Ăn cơm xong rồi nói, trong miệng có đồ ăn, nói chuyện hàm hồ không rõ."
Bị Ôn Bình răn dạy một câu, Thiên Huyền cũng không dám nói chuyện nữa, cúi đầu ăn.
Sau khi ăn no thì im lặng ngồi một bên.
Ôn Bình vừa ăn mì vừa móc Truyền Âm Thạch ra liên hệ Đao Ma.
Bởi vì trước đó hắn đã hứa, chỉ cần bước vào top mười thì có thể lựa chọn một vị cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh của Bất Hủ Tông làm sư phụ. Nhưng cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh trong Bất Hủ Tông không nhiều.
Trước đó Ôn Bình nghĩ chọn Mộc Long và Đao Ma.
Bây giờ có Thiên Huyền, như vậy có thể loại Mộc Long ra.
"Tạm thời để chuyện trong tay qua một bên, đi Thiên Dương Thành một chuyến, lát nữa sẽ tìm mấy tên đệ tử cho ngươi."
Căn dặn Đao Ma một câu, Ôn Bình cất Truyền Âm Thạch, sau đó liếc mắt nhìn Thiên Huyền đang ngồi như một khúc gỗ bên cạnh.
"Không cho ngươi nói chuyện lúc ăn cơm, cũng không nói không cho ngươi không nói gì. Lát nữa đi với ta tới Thiên Dương Thành một chuyến, tìm mấy đệ tử cho ngươi, đều là thiên tài nhất đẳng."
"Hết thảy nghe tông chủ! Tông chủ kêu ta ăn cơm, ta sẽ không uống rượu. Ngài kêu ta uống rượu, ta sẽ không uống nước!"
Thiên Huyền gật đầu.
"Được rồi, đi thôi." Ôn Bình ăn xong một hớp mì cuối cùng, đứng dậy rời khỏi phòng bếp.
Thiên Dương Thành.
Chờ mong đã lâu, rốt cục trận chung kết cũng đến, toàn bộ người trong Thiên Dương Thành, cho dù là lão ấu phụ nữ trẻ em đều không hẹn mà cùng hội tụ lại thành bắc.
Hôm nay Hình ảnh mà Thất Vực Đăng Thiên Bảng thả ra cũng bị phóng đại gấp trăm lần, cho dù ở ngoài trăm dặm cũng có thể thấy được.
Khi người của hai nhà Vân, Dương thông qua truyền tống đến Thiên Dương Thành, tận mắt nhìn thấy biển người che khuất bầu trời, mặt đất đó thì đều ngẩn ra.
Trước giờ bọn họ chưa từng thấy trường hợp như vậy.
Tần Sơn vội vàng dặn dò người hai nhà: "Đều chú ý một chút, hôm nay người ở Thiên Dương Thành, lựa đại một người đi đường cũng có thể là Thần Huyền, Trấn Nhạc Cảnh. Các ngươi không nên tùy tiện cảm giác, nhìn, tốt nhất cũng không nên nói lung tung, lẳng lặng đứng ngoài quan sát là được."
Vu Mạch ở một bên nói theo: "Mặc dù chư vị phải chú ý hành vi, lời nói nhưng cũng không có nghiêm trọng như Tần trưởng lão nói, chư vị không cần lo lắng quá mức."
Trải qua Thương Ngô Thành biến hóa, tự nhiên Dương Tông Hiền hiểu chuyện cần phải chú ý, tùy tiện dùng cảm giác, mắt nhìn, nói nhiều đều là tối kỵ, cho nên khi hắn biết là đi bên ngoài Hồ Thiên Địa thì liên tục dặn dò bảy lần, hơn nữa để những người có tính cách không đủ trầm ổn trong Dương gia ở lại...
"Đã rõ!"
Dương Tông Hiền nói.
Vân phụ không yên tâm, nhìn lướt qua người của Vân gia đang tràn đây kinh hỉ, kinh ngạc nhìn xung quanh, chợt gật đầu nói: "Xin hai vị trưởng lão yên tâm, Vân mỗ nhất định sẽ ước thúc tốt tộc nhân của mình. Không gây thêm phiền phức cho hai vị tiền bối, cũng không gây thêm phiền phức cho Bất Hủ Tông."