Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1626 - 【Vip】 Dẫn Người Của Vân Gia, Dương Gia Đến Quan Chiến (2)

【VIP】 Dẫn người của Vân gia, Dương gia đến quan chiến (2) 【VIP】 Dẫn người của Vân gia, Dương gia đến quan chiến (2)

Vu Mạch cũng không nhiều lời, nói ngay vào điểm chính: "Dương huynh khách khí. Nhưng mà ta cũng không muốn nói nhiều, ngươi tranh thủ dọn dẹp một chút, sáng sớm ngày mai ta dẫn người của Dương gia ngươi đi một chỗ tốt."

"Chỗ tốt?"

Dương Tông Hiền hơi nghi hoặc một chút, đang muốn giải thích một chút trước mặt còn có chuyện làm ăn lớn thì Vu Mạch lại nói.

"Tông chủ kêu ta tới."

Nói xong, Dương Tông Hiền hô lớn: "Lão Dương, lập tức gọi tất cả người của Dương gia về!"

...

Tinh Duyệt Thành.

Vân gia.

"Nhanh một chút, động tác nhanh hơn chút nữa, nhất định phải tạo thành thói quen. Nhanh tay, nhanh mắt, phản ứng nhanh! Chỉ có nhanh thì ngươi mới có thể chiếm được tiên cơ cùng cảnh, mới có thể ra quyền thứ hai khi đối phương mới ra quyền đầu tiên!"

Trong sân luyện võ, một vị tu sĩ Thông Huyền Cảnh đang chăm chỉ không ngừng chỉ điểm một đám Luyện Thể thất, bát trọng của Vân gia luyện võ.

Người này chính là gia chủ Vân gia.

Cũng chính là phụ thân của Vân Liêu.

Lúc có người của Vân gia không tập trung, Vân phụ nhặt một cục đá lên, ném mạnh vào mông hắn.

"Lần sau liều mạng với người ta, kẻ địch của ngươi sẽ cho phép ngươi phân tâm sao? Có phải không muốn sống không."

Bị một hòn đá ném trúng, thanh niên bị đau ngao ngao kêu to, xoa nắn cái mông, sau đó đắng chát nói: "Đại cữu, vừa rồi ta đang nghĩ chiêu thức. Hơn nữa bây giờ Vân gia ta độc đại ở Tinh Duyệt Thành, lấy đâu ra kẻ địch."

"Ta nói sao gần đây tiểu tử ngươi luôn không tập trung luyện võ, hóa ra là nghĩ như vậy." Vân phụ giận không kềm được lại nhặt một cục đá lên, đang muốn muốn ném đi qua thì lại bị một giọng nói ngăn cản.

Một vị phụ nhân vội vàng chạy đến, sau lưng còn có mấy thị nữ hai tay xách đầy hộp cơm đuổi theo.

"Đại ca, ngài nhẹ tay!"

Vân phụ chất vấn người tới: "Ngươi tới làm gì?"

Phụ nhân vội vàng nói: "Đã luyện một ngày, ta tới đưa bữa ăn khuya cho tiểu tử thúi này. Tối hôm qua, sau khi trở về hắn luôn kêu đói. Võ phải luyện, cơm cũng phải ăn đúng không."

"Đang luyện võ, ăn khuya cái gì?" Vân phụ tức giận trừng mắt nhìn phụ nhân trước mặt một chút.

Muội muội này của mình.

Hắn phục!

Yêu chiều con như thế, sau này phải làm sao.

"Đại ca, thật ra thì tiểu tử thúi này nói cũng không sai. Bây giờ Vân gia ta độc đại ở Tinh Duyệt Thành, người trong toàn bộ Hồ Thiên Địa đều biết bây giờ tiểu tử Vân Liêu là trưởng lão Bất Hủ Tông, ai dám khó xử chúng ta. Cho nên cũng không cần thiết luyện công ngày đêm chứ?" Phụ nhân nói, cũng sai người dọn hợp cơm lên.

"Đúng đúng đúng!"

"Đúng vậy đó, đại cữu!"

"Cô cô nói có lý."

Một đám thanh niên lập tức vẻ mặt đau khổ hùa theo.

Rốt cuộc cũng có người nói giúp cho bọn họ.

Quá mệt mỏi!

Vân phụ đang muốn mở miệng răn dạy thì trên bầu trời truyền đến một giọng nói vang dội: "Vân gia gia chủ ở đâu?"

Trong nháy mắt, giọng nói này vọng khắp toàn bộ Vân gia.

Vân phụ vội ngẩng đầu nhìn về phía đêm đen như mực, thấy được Tần Sơn đang hiện ra yêu khu.

Lập tức giật mình: "Yêu vật!"

Phanh ——

Mạch môn theo tiếng mà mở ra!

Tần Sơn nghe được tiếng mở ra mạch môn thì vội vàng đáp xuống, cũng hiện ra hình người. Khi mọi người thất kinh lui ra phía sau, Tần Sơn quan sát tu sĩ Thông Huyền Cảnh trước mặt từ trên xuống dưới.

Đúng là giống Vân trưởng lão!

"Các hạ là gia chủ Vân gia?"

Vân phụ lui về phía sau mấy bước, sau đó cảnh giác hỏi: "Tiền bối đến Vân gia ta có chuyện gì không?"

Tần Sơn thấy đối phương cảnh giác như thế thì vội vàng giải thích: "Tại hạ trưởng lão Bất Hủ Tông Tần Sơn!"

Tần Sơn nói xong, Vân phụ vội vàng thu mạch môn, sợ hãi quỳ xuống.

"Vân mỗ bái kiến Tần trưởng lão, vừa rồi không biết Tần trưởng lão, xin thứ tội! Tần trưởng lão, vãn bối chính là gia chủ Vân gia!"

Khi Vân phụ quỳ xuống, tất cả mọi người trong sân luyện võ cũng vội vàng sợ hãi quỳ xuống.

Từng người đều cúi đầu sát đất.

Bởi vì trong lòng bọn họ, Bất Hủ Tông chính là trời!

Tần Sơn thấy thế thì tranh thủ đỡ Vân phụ lên, sau đó cười giải thích: "Ta và Vân trưởng lão là lão bằng hữu, ngài là phụ thân của Vân trưởng lão, cho nên không cần khách khí với ta như vậy."

"Hẳn là, hẳn là." Vân phụ biết rõ, quan hệ của tiểu tử Vân Liêu với đối phương chỉ là quan hệ của Vân Liêu.

Không phải Vân gia!

Càng không phải là người của Vân gia hắn!

Tần Sơn thấy thế thì chỉ có thể tự mình động thủ đỡ Vân phụ lên, sau đó nói: "Đều là người trong nhà, ngài không cần khách khí như thế, đứng dậy trước, đứng dậy trước. Lát nữa ngài còn có chuyện bận rộn nữa."

Nghe nói có việc, Vân phụ vội vàng đứng lên, vẫn cung kính: "Không biết Tần trưởng lão có dặn dò gì?"

Tần Sơn nói: "Chưa nói tới dặn dò, chỉ là tông chủ muốn các ngươi đi Thiên Dương Thành quan chiến một chuyến."

"Quan chiến?"

"Đúng, Vân trưởng lão cũng ở đó. Bây giờ ngài đi dọn dẹp một chút, còn những người khác của Vân gia, ngài tự chọn xem dẫn ai đi. Nhưng mà ngài phải nhanh một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đến Thiên Dương Thành."

Vân phụ nghe nói Vân Liêu cũng ở đó, sắc mặt vui mừng.

...

Hôm sau.

Ôn Bình mới vừa thoát khỏi trạng thái tu luyện, trời đã sáng rõ. Chuẩn bị đi phòng bếp ăn một chút gì rồi đi Thiên Dương Thành thì từ xa đã nghe được tiếng Thiên Huyền trong phòng bếp.

"Tướng ăn khó coi không thể trách ta, những ngày này, tu luyện trong Đệ Ngũ Thế Giới, ta chưa ăn gì cả. Hơn nữa đột phá đến Thiên Vô Cấm Trung Cảnh cần tiêu hao thể lực cũng không nhỏ, đói rất bình thường."

Theo sau đó chính là giọng điệu vui mừng của Hoài Diệp.

"Thiên Huyền trưởng lão, ngài đột phá đến Thiên Vô Cấm Trung Cảnh!"

Thiên Huyền cười hắc hắc, nói: "Lợi hại không. Không cần nhìn ta như vậy, Thiên Huyền trung cảnh mà thôi, đột phá không phải dễ dàng sao. Chút trở ngại này có là cái cóc khô gì."

"Được rồi, trước đó ngài như thế nào cũng không phải là ta không biết. Muốn ăn cái gì, ta làm cho ngài."

"Ngươi gấp gáp như vậy làm gì? Yên tâm, chậm trễ không được bao lâu thời gian tu luyện của ngươi, hơn nữa, với thực lực Thiên Vô Cấm Trung Cảnh, ta tùy tiện chỉ điểm ngươi hai câu thì có thể đỡ được một hai tháng khổ tu cho ngươi."

Bình Luận (0)
Comment