"Ôn tông chủ đã nói đệ nhất Nguyên Dương Vực sẽ tặng nửa bước Yêu Tổ làm tọa kỵ, có muốn lấy ra phần thưởng quý giá hơn cái này cũng không thể. Nhưng mà bản vương vẫn phải thêm chút phần thưởng!"
Dứt lời, Long Dương Vương đưa mắt ra hiệu cho thủ hạ, thủ hạ phía dưới lập tức lấy ra bảo rương đã chuẩn bị trước.
Thấy thế, tất cả mọi người mong đợi nhìn về phía bảo rương, suy đoán trong bảo rương là cái gì.
"Thiên tài địa bảo ngàn năm?"
"Mạch thuật Thiên cấp?"
"Công pháp Thiên cấp?"
"Nhưng mà cho dù nói như thế nào đi nữa, nếu Long Dương Vương điện hạ ra tay thì chắc chắn sẽ không đơn giản."
"Phần thưởng cho đệ nhất Nguyên Dương Vực này sắp phong phú hơn đệ nhất U Quốc rồi."
"Ha ha ha, đúng đó. Nếu như quốc chủ biết chuyện này, đoán chừng hắn phải sầu chết. Đệ nhất Nguyên Dương Vực ban thưởng phong phú như vậy, nếu đệ nhất U Quốc kém hơn cái này thì… chậc chậc!”
Trong tiếng bàn luận của mọi người, Long Dương Vương sai người từ từ mở bảo rương ra, ánh mắt rơi vào Vân Liêu và Dương Nhạc Nhạc, không có nhìn hai người Long Chiến bước vào trận chung kết.
"Đệ nhất sẽ lấy được bảo vật này."
Dứt lời, người của Long Dương Vương giơ lệnh bài lam kim sắc trong bảo rương lên cao.
Ngay lúc tất cả mọi người nghi hoặc đây là cái gì, Long Dương Vương lại nói: "Thứ này tên là Nguyên U Lệnh, mỗi hơn trăm năm, quốc chủ mới ban cho cường giả phong vương một cái."
Đối với Nguyên U Lệnh, Long Dương Vương không có giới thiệu nhiều, bởi vì bí mật liên quan đến nó không thể bị những người khác biết được.
Nhưng mà những người có đi xem tranh đấu cuối cùng của Thất Vực Đăng Thiên Bảng ở U Quốc lập tức kinh hô.
Bởi vì năm ngoái đệ nhất U Quốc, ban thưởng chính là một cái Nguyên U Lệnh!
"Lại là Nguyên U Lệnh!"
"Ông trời ơi, bây giờ quốc chủ nên sầu thiệt rồi đó."
"Cái gì là Nguyên U Lệnh?"
"Đừng chỉ kinh ngạc, giải thích một chút cái gì là Nguyên U Lệnh đi, gấp chết người ta."
"Nguyên U Lệnh có tác dụng gì thì ta không biết, nhưng trăm năm trước, đệ nhất U Quốc nhận được ban thưởng chính là một cái Nguyên U Lệnh. Nghe nói, dùng cái Nguyên U Lệnh này thì có thể đi đến một chỗ thần bí tu hành."
"Chỗ thần bí?"
“Đó là chỗ nào?”
"Được rồi, đừng hỏi nữa, đã nói là chỗ thần bí, vậy chắc chắn là ta không biết rồi."
"Ta thì biết một chút. Chỉ sợ các ngươi còn không biết, đệ nhất U Quốc trăm năm trước bây giờ đã là Thiên Vô Cấm, mà đệ nhị U Quốc lúc trước vẫn chỉ là Địa Vô Cấm Thượng Cảnh. Chênh lệch cực lớn, mọi người đều suy đoán là bởi vì Nguyên U Lệnh."
Trong tiếng bàn luận của vô số người, Long Dương Vương sai người đóng bảo rương lại, sau đó nói với Vân Liêu và Dương Nhạc Nhạc: "Nguyên U Lệnh chính là chí bảo của hoàng tộc U Quốc ta, đệ nhất U Quốc trăm năm trước mới có thể đạt được, hôm nay nếu như ai trong hai ngươi có thể lấy được đệ nhất Nguyên Dương Vực, người đó có thể được Nguyên U Lệnh này."
Nói xong, Dương Nhạc Nhạc và Vân Liêu nhìn nhau, sau đó đều cười quay qua hành lễ với Long Dương Vương.
"Đa tạ điện hạ!"
"Đa tạ điện hạ!"
Long Dương Vương hòa ái cười một tiếng, nói: "Được rồi, đi nghỉ ngơi đi, chuẩn bị cẩn thận cho trận chung kết ngày mai."
"Rõ!"
"Rõ!"
Hai người một trước một sau lần lượt rời đi.
Long Dương Vương cũng sai người cất Nguyên U Lệnh.
Chỉ đợi ngày mai đến!
...
Vào đêm.
Thương Ngô Thành.
Dương gia.
Vu Mạch mặc thường phục đi tới cửa Dương gia, cửa lớn Dương gia đóng chặt, cổng còn có không ít hộ vệ, hơn thực lực của từng hộ vệ cũng không tệ.
Thậm chí còn có hộ vệ Trấn Nhạc Cảnh!
"Người của Dương gia đã phát triển tốt như vậy sao?" Vu Mạch tò mò nhìn mấy lần.
Nhưng mà sau khi cẩn thận nhìn kĩ thì Vu Mạch phát hiện những hộ vệ này lại chia làm mấy tốp, quần áo cũng cũng không giống nhau. Khi Vu Mạch đi tới trước, còn chưa mở miệng thì đã bị một hộ vệ Thông Huyền Cảnh ngăn cản.
"Người không phận sự miễn vào!"
Vu Mạch cũng không giận mà đáp: "Ta là lão hữu của gia chủ Dương gia Dương Tông Hiền."
"Cho dù ngươi là ai cũng không được, hôm nay Dương gia đang trao đổi đại sự, người tới đều là đại nhân vật có mặt mũi ở Thương Ngô Thành." Một vị hộ vệ Thần Huyền Cảnh khác mở miệng.
Không đợi Vu Mạch lên tiếng lần nữa, vị hộ vệ có thực lực mạnh nhất là Trấn Nhạc Cảnh đã lạnh giọng nói: "Được rồi, mau đuổi hắn đi đi, nếu còn nhao nhao làm phiền đến chuyện làm ăn của chủ nhân, các ngươi không tránh khỏi bị phạt."
Những hộ vệ còn lại đang muốn đuổi người, lúc này Vu Mạch không khỏi lầm bầm một câu: "Một thời gian không gặp, Dương Tông Hiền này làm ăn không tệ."
Lầm bầm xong, trong số những người đóng giữ ở ngoài cửa Dương gia đột nhiên có một người tách đám người ra, xông về phía Vu Mạch.
Bịch một tiếng, quỳ xuống.
"Tham kiến Vu trưởng lão!"
Vu Mạch nhướng mày: "Ngươi biết ta?"
"May mắn từng gặp Vu trưởng lão một lần, đến nay vẫn không quên được anh tư của ngài." Lão bộc Dương gia nịnh nọt nói.
Vu Mạch bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó ngắm nhìn bốn phía một chút, chỉ sợ gây ra rối loạn lớn hơn, vội vàng nói: "Dẫn ta đi gặp Dương Tông Hiền."
"Mời ngài vào bên trong." Lão bộc của Dương gia vội vàng đứng lên, phủi phủi bụi đất trên quần áo, sau đó ánh mắt lạnh lẽo nhìn người cản đường: "Còn nhìn cái gì, mau tránh ra!"
Có lão bộc của Dương gia mở đường, không ai cản Vu Mạch nữa.
Chỉ là sau khi Vu Mạch đi vào Dương phủ, những hộ vệ ở cổng lại khó hiểu.
"Người vừa rồi là ai?"
"Vu trưởng lão?"
"Cái gì, Vu trưởng lão?"
"Má ơi, không phải là trưởng lão Bất Hủ Tông chứ." Vị hộ vệ Trấn Nhạc Cảnh đó kịp phản ứng.
Nói xong.
Tất cả mọi người bối rối.
Trưởng lão Bất Hủ Tông trước mặt, bọn họ lại không biết!
Cùng lúc đó, Vu Mạch được lão bộc của Dương gia dẫn đến sảnh chính, người trong sảnh chính thấy mình dặn đi dặn lại đừng cho người tới quấy rầy bọn họ nhưng vẫn có người tới.
Đang nổi giận thì Dương Tông Hiền bỗng đứng dậy, sau đó đi ra khỏi sảnh chính, cung kính cung nghênh: "Gia chủ Dương gia Dương Tông Hiền tham kiến Vu trưởng lão, Vu trưởng lão đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa, xin thứ tội!"