Dứt lời, Tư Không Truy Tinh bất đắc dĩ thở dài.
Ài.
Hi vọng không xảy ra biến cố gì.
Hơn nữa chuyện này qua đi, chắc chắn bảy vị hoàng tộc phong vương cũng sẽ xem hắn như cái đinh trong mắt.
Không có sư phụ, hắn nên làm cái gì.
"Ta ở ngoài quốc đô, một khắc đồng hồ sau sẽ đến cửa thành đông." Ti Hải Hiền đáp lại một câu, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách tông chủ sẽ cho hắn một tấm song đặc thù.
Hóa ra nguy hiểm như vậy!
Tề Thiên Trạch cũng đã chết.
Hắn được công nhận là trung cảnh đệ nhất đó.
Lúc trước mình so chiêu với hắn, mới chống được nửa canh giờ. Nếu như không vì mình có thân phận Đại Vực Chủ bảo mệnh, trận chiến đó mình đã chết rồi.
"Ngươi rêu rao như thế làm gì, mặt của ngươi ai không biết! Điên rồi? Muốn chết bản vương cho ngươi một đao!" Thời khắc này, Tư Không Truy Tinh đứng phắt dậy, điên cuồng hô lên.
Hắn đã nghĩ ra cách hộ tống Ti Hải Hiền vào hoàng cung.
Bây giờ thì tốt.
Ti Hải Hiền đường hoàng xuất hiện ở bên ngoài cửa thành đông.
Toàn bộ kế hoạch đều chết từ trong trứng nước!
"Trước khi đến sao ngươi không nói với ta?" Nghe Tư Không Truy Tinh hò hét, Ti Hải Hiền không chút do dự đáp lại một câu.
Tư Không Truy Tinh bó tay: "Trước đó mới mở miệng thì ngươi lập tức kêu ta cút, ngươi tự hỏi ngươi xem, ngươi có cho ta cơ hội nói chuyện không?”
"Hình như không có."
Ti Hải Hiền nhớ lại một chút.
Tư Không Truy Tinh hét: "Ngươi cũng biết sao! Bây giờ ngươi đang ở đâu, bản vương tới tìm ngươi. Sát thủ của bảy vị hoàng tộc phong vương không tìm thấy ngươi ở Thiên Dương Thành, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, giờ phút này, chắc chắn đã cài đầy tai mắt ở toàn bộ quốc đô, chỉ chờ ngươi hiện thân."
"Đây là quốc đô."
"Vậy thì thế nào? Bọn họ chính là hoàng tộc, nói một câu không dễ nghe, toàn bộ U Quốc đều là của bọn họ, có rất nhiều cách để giết ngươi."
"Vậy bây giờ ta nên làm gì?"
"Vào thành hay chưa?"
"Còn chưa."
"Có người nhìn thấy ngươi không?"
"Không có... mới vừa rồi thì không, bây giờ có. Ngay vừa rồi, một đám người bay qua bên cạnh ta, nhìn quần áo thì là thân vệ phủ Diệp Trạch Vương."
"Sao ngươi lại xui xẻo như vậy?"
Tư Không Truy Tinh bó tay.
Dứt lời, Tư Không Truy Tinh lập tức xông ra khỏi Giám Sát Điện, hóa thành một đạo kinh hồng bay đến thành đông. Ý muốn bay đến cửa thành đông trước chư vương, nhưng không ngờ vừa mới động, bay không được bao xa thì sau lưng đã có mấy đạo kinh hồng đột ngột xuất hiện, đều bay theo hướng hắn.
Nhìn thấy vậy, Tư Không Truy Tinh không nhịn được thầm mắng một câu.
"Đúng là khắp nơi đều có nội gián!"
Người của Diệp Trạch Vương không thể nào truyền lại tin tức nhanh như vậy, khả năng duy nhất chính là trong ngoài Giám Sát Điện đều có tai mắt, hơn nữa không chỉ một hai người.
Cái Giám Sát Điện này còn là Giám Sát Điện sao.
Là bị Giám Sát Điện thì đúng hơn chứ?
Cùng lúc đó, Ti Hải Hiền đang chuẩn bị bay thẳng vào bên trong quốc đô, khi muốn vượt qua cửa thành thì cảm nhận được một luồng sát ý doạ người.
Dưới chân, trên cổng thành, Phục Thiên Nỗ bảo vệ quốc đô mấy trăm năm, ngay cả cường giả phong vương đều có thể tổn thương đang nhắm thẳng vào hắn, vận sức chờ phát động.
"Xuống đây!"
Cường giả Thiên Vô Cấm thủ thành lập tức hét lớn một tiếng.
Ti Hải Hiền chậm rãi dừng lại, cũng không có lập tức hạ xuống.
Không phải là không muốn.
Mà là không dám.
Hắn biết, nếu như nghe đối phương xuống dưới, sợ rằng sẽ bị người này kéo dài thời gian, thậm chí kéo dài đến khi người giết hắn tới.
Bởi vì những năm qua, khi đi vào quốc đô thì chưa từng bị người ta cản như thế.
Năm nay đột nhiên bị cản, chắc chắn là có gì đó không ổn, chắc chắn người này là người của hoàng tộc phong vương.
Thế nhưng không xuống?
Một tiễn Phục Thiên Nỗ có thể trọng thương hắn.
Thậm chí thành tướng thủ thành có thể mượn cơ hội này, danh chính ngôn thuận giết hắn.
Bởi vì mỗi một vị Thiên Vô Cấm lạ lẫm vào nước đều cần đăng ký, hắn có thể coi đây là cái cớ để danh chính ngôn thuận ngộ sát mình, sau đó điều tra rõ ràng thì cùng lắm hắn chỉ mất chứng thành tướng thôi.
"Ta là Vực Chủ Nguyên Dương Vực Ti Hải Hiền." Ti Hải Hiền đáp xuống, chuẩn bị móc ra Đại Vực Chủ Lệnh còn chưa bị thu lấy chứng minh thân phận.
Nhưng mà thành tướng lại ngăn lại, nói: "Không phải Đại Vực Chủ Nguyên Dương Vực đã bị người của Già Thiên Lâu ám sát sao? Sao lại là Đại Vực Chủ Nguyên Dương Vực. Xuống, nếu không thể chứng minh thân phận thì không thể vào quốc đô.”
Ti Hải Hiền hiểu, là cố ý.
Cho dù mình móc cái gì ra thì đối phương đều có thể lấy cớ.
Cũng may mình có sách vàng!
Ti Hải Hiền lấy sách vàng ra, lạnh lùng nói: "Sách vàng của quốc chủ ở đây, nếu ngươi dám nói nó là giả, hôm nay ta lập tức gọi ngươi một tiếng tổ tông."
Thành tướng nghẹn lời.
Thần U Quân thủ thành xung quanh cũng hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời sắc mặt có chút khó coi.
Thành tướng không thể làm gì khác hơn, chỉ có thể cười làm lành nói: "Hóa ra là Ti Vực Chủ, nhiều năm không thấy, vậy mà càng ngày càng tiêu sái. Ta không có lập tức nhận ra."
Ti Hải Hiền cười lạnh một tiếng, sau đó cất sách vàng, vào quốc đô, sau khi vào quốc đô, hắn hóa thành kinh hồng bay tới hoàng cung.
Vừa bay vừa dùng Truyền Âm Thạch liên hệ Tư Không Truy Tinh.
"Thành tướng đều là người của bọn họ."
Tư Không Truy Tinh biến sắc, sau đó vội vàng nói: "Đừng có lập tức đi hoàng cung, đi Giám Sát Điện ta trước. Bây giờ đã có không chỉ mười vị cường giả Thiên Vô Cấm đi chặn ngươi. Không nên bị bọn họ ngăn lại, cứ bay tới Giám Sát Điện ta."
"Ừm ừm."
Ti Hải Hiền cất Truyền Âm Thạch, bộc phát ra tốc độ nhanh, bay đến Giám Sát Điện.
Nhưng mà.
Quốc đô quá lớn.
Cho dù là cường giả Thiên Vô Cấm cũng không phải muốn đi đâu thì đi đó trong khoảnh khắc được.
Bay trăm hơi thở sau, đụng phải mấy vị cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh đối diện, bọn họ vừa nhìn thấy mình thì lập tức vây quanh.