"Chiến bộ, Giám bộ, Kỳ bộ, Bộ trưởng ba bộ chết triệt để chọc giận Vô Tẫn Thiên Huyền, bởi vì mấy trăm năm qua, Già Thiên Lâu chưa bao giờ có tổn thất lớn như thế, hắn phải dùng tất cả cường giả Thiên Vô Cấm của Bi Trạch Vực chôn cùng ba người." Khi nói lời này, Vi Sinh Tinh Vũ rất thống khoái.
Hắn ước gì người phản bội hắn đều chết.
Trần Hiết hiếu kì hỏi: "Vậy ngươi có tính một quẻ cho trận chiến giữa U Quốc với Già Thiên Lâu này không?"
"Vẫn chưa, chờ ta đi sa trường một chuyến, về rồi tính." Giờ phút này, Vi Sinh Tinh Vũ đã vội vã không nhịn nổi.
Hắn muốn đi tìm mộ nữ nhi.
"Ta nguyện dùng mười năm tuổi thọ của ta đổi song phương đại cát đại lợi!" Trần Hiết cười hắc hắc.
Vi Sinh Tinh Vũ trầm mặc.
Đừng nhắc tới tuổi thọ!
Hai chữ tuổi thọ này, hắn tạm thời không muốn nghe.
"Thay ta nói lại cho tông chủ, bây giờ ta muốn đi sa trường." Vi Sinh Tinh Vũ không muốn nói nhảm nhiều.
Trần Hiết lên tiếng trả lời: "Tông chủ đang ở bên cạnh ta, lời của ngươi nói hắn đều có thể nghe thấy."
Nghe nói Ôn Bình ở bên cạnh, Vi Sinh Tinh Vũ vội vàng nói: "Tông chủ, ta đi một lát sẽ trở lại."
"Dẫn Hà Niên theo, dù sao hắn bất ngờ xông vào một lần." Ôn Bình hiểu được tâm tình khẩn cấp của Vi Sinh Tinh Vũ cho nên không định ngăn cản hắn. Cho dù bây giờ sa trường nguy hiểm hơn trước đó nhiều.
"Đa tạ tông chủ." Vi Sinh Tinh Vũ dứt lời, cắt đứt liên hệ Truyền Âm Thạch, lúc này mới thông qua truyền tống trận đi Hồ Thiên Địa.
Tìm Hà Niên!
...
Cùng lúc đó.
Quốc đô U Quốc, trong vương phủ Diệp Trạch Vương, Hạn Địa Giác chết khiến cho Diệp Trạch Vương thật lâu không thể bình tĩnh.
Nhưng vì không muốn người khác chế giễu, Diệp Trạch Vương chỉ có thể nhẫn nhịn, cũng tự nhốt mình ở trong phòng.
Tình huống này, hoàn toàn không ai dám đi quấy rầy.
Cho đến khi đêm xuống mới có người run rẩy gõ cửa thư phòng Diệp Trạch Vương.
Chính là Tư Không Truy Tinh.
Nói đúng hơn thì là Tư Không Truy Tinh đã dịch dung đồng thời lợi dụng thủ pháp đặc biệt thay đổi khí tức.
Tại sao hắn còn dám tới?
Bởi vì Tư Không Truy Tinh không muốn bại lộ bây giờ cho nên chuẩn bị đem tin tức tới liều một phen.
Thùng thùng ——
Tư Không Truy Tinh khẽ gõ cửa phòng nhưng mà cả buổi trong đó cũng không có động tĩnh truyền tới, dưới sự bất đắc dĩ, Tư Không Truy Tinh chỉ có thể dùng giọng của mình nói: "Điện hạ, là ta!"
Phanh ——
Hai cánh cửa bỗng nhiên xốc lên.
Sau khi Tư Không Truy Tinh đi vào, bỗng nhiên đóng lại.
Tiếng cửa đóng lại giống như là sự phẫn nộ của Diệp Trạch Vương ở giờ phút này.
"Ngươi còn dám tới gặp ta?"
Tư Không Truy Tinh cười một tiếng đắng chát, nói: "Điện hạ, hôm nay ta cản ngài, thật sự hành động bất đắc dĩ."
"A..."
Diệp Trạch Vương cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tư Không Truy Tinh, khiến cho trong lòng Tư Không Truy Tinh hoảng sợ.
Cho dù trước khi đến hắn đã nghĩ kỹ vô số cái cớ, giờ phút này mới căng thẳng một chút mà đã quên gần hết.
Dưới sự bất đắc dĩ, Tư Không Truy Tinh chỉ có thể nói tin tức mình đem tới trước: "Điện hạ, vừa, vừa nhận được tin tức Già Thiên Lâu chuẩn bị xâm lấn Bi Trạch Vực với quy mô lớn, đồng thời mở bốn cái chiến khu mới."
"Tư Không điện chủ, không nghĩ tới khi lên chức điện chủ, thu thập tình báo rất nhanh nha."
Diệp Trạch Vương vẫn lạnh nhạt nói.
Tư Không Truy Tinh không để ý đến, tiếp tục nói: "Dưới tình huống bức bách, quốc chủ đã quyết định sáng sớm ngày mai sẽ phong Ti Hải Hiền làm Tổng Tướng, cũng cho hắn gia nhập hoàng tộc."
"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì!" Diệp Trạch Vương cố nén lửa giận, hai bước đi đến trước mặt Tư Không Truy Tinh.
Tư Không Truy Tinh giải thích: "Ta chỉ muốn nói cho ngài, có lẽ Ti Hải Hiền chính là người quốc chủ bí mật bồi dưỡng. Hắn ngồi lên vị trí Tổng Tướng, dù sao cũng tốt hơn để người của mấy người Long Dương Vương ngồi lên vị trí này."
"Nói tiếp." Diệp Trạch Vương vẫn lạnh mặt nhưng cũng không có phủ định lời Tư Không Truy Tinh.
Bởi vì hắn cũng đoán như thế.
Hẳn Ti Hải Hiền là người quốc chủ bí mật bồi dưỡng.
Nếu không nhiều năm như vậy, tại sao không gia nhập vào dưới trướng Long Dương Vương? Tại sao chỉ trung với U Quốc.
Hắn không tin là có loại người này.
"Điện hạ, sở dĩ ta ngăn cản ngài chính là vì biết quốc chủ đã mời Thiên Tướng ra tay, hơn nữa còn biết Thiên Tướng còn đồng ý với quốc chủ, nhất định sẽ bình yên vô sự đưa Ti Hải Hiền tới. Nếu ngài ra tay giết Ti Hải Hiền, sợ sẽ gặp phiền phức, bởi vì vì ngài mới khiến cho Thiên Tướng mất uy tín. Mặc dù Thiên Tướng hộ quốc nhưng nói một câu không dễ nghe, trong mắt hắn thì hoàng tộc không là cái thá gì cả!” Tư Không Truy Tinh nói xong lời này thì tim đập bình bịch.
Hắn cũng bội phục mình.
Quá biết nói.
Hơn nữa còn có can đảm nói.
Nói xấu sau lưng hộ quốc Thiên Tướng, đoán chừng hắn là người duy nhất dám làm ở U Quốc.
Nhưng mà nhìn thấy Diệp Trạch Vương rơi vào trầm tư, rốt cục Tư Không Truy Tinh cũng thở dài một hơi.
Do dự là được.
Chỉ sợ Diệp Trạch Vương khó chơi.
Nói cái gì cũng không tin.
"Lần sau không được nói loại lời này nữa, không được bàn tán sau lưng Thiên Tướng." Diệp Trạch Vương nhắc nhở một câu, sau đó trầm mặc một hồi, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều: "Hôm nay đúng là trách bản vương quá nóng lòng."
"Điện hạ, ta không sợ ngài hiểu lầm ta, tất cả vì đại nghiệp của ngài. Mặc dù ngài không có cướp được vị trí Tổng Tướng này nhưng bây giờ ngài có ta. Bây giờ ta là Chính Điện Chủ Giám Sát Điện!"
Thấy Diệp Trạch Vương nói xin lỗi, Ti Hải Hiền đại hỉ.
Diệp Trạch Vương gật gật đầu, cũng dần dần lộ ra ý cười: "Già Thiên Lâu làm việc lớn như vậy, xâm lấn Bi Trạch Vực, hơn nữa còn muốn mở bốn cái chiến khu mới, trận đại chiến này không thể nào kết thúc trong thời gian ngắn. Ngươi ngồi lên vị trí Chính Điện Chủ, đúng là tốt hơn cướp vị trí Tổng Tướng đó. Trước đó đúng là bản vương tham, nếu không phải ta tham lam thì Hạn Địa Giác cũng sẽ không chết."
"Chỉ do Ti Hải Hiền đó giấu quá sâu. Nhưng mà hắn có thể sống bao lâu còn chưa chắc được. Lần này Già Thiên Lâu khí thế hung hung!" Tư Không Truy Tinh hùa theo một câu, trong lòng bắt đầu vui vẻ.