Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1657 - 【Vip】 Ngươi Nói Sớm Ngươi Mạnh Như Vậy Đi (2)

【VIP】 Ngươi nói sớm ngươi mạnh như vậy đi (2) 【VIP】 Ngươi nói sớm ngươi mạnh như vậy đi (2)

"Chính là nàng sao."

Ôn Bình bó tay rồi.

Trước đó hắn còn nghĩ cho dù là Đao Ma đến thì đoán chừng cũng sẽ động tâm.

Hóa ra Đao Ma đã động tâm lâu rồi.

"Chuyện này ngươi không nói, sớm muộn gì Đao Ma cũng sẽ biết." Loại tình tiết cũ rích như báo thù nữ nhân cặn bã này, không, là yêu nữ cặn bã này, dù là có người chịu nhìn thì đoán chừng bây giờ Đao Ma cũng không hứng thú diễn. Bởi vì nếu như muốn báo thù, khi đột phá đến trung cảnh thì hắn đã đi tìm Dư Cơ.”

Lúc này, Trần Hiết lên tiếng trả lời: "Vậy bây giờ ta về tông một chuyến, nói cho hắn biết chuyện này. Mấy ngày nay vừa khéo Đao Ma tu hành trong Đệ Ngũ Thế Giới."

Ôn Bình cất Truyền Âm Thạch.

Hắn không có hứng thú với tình tiết cũ rích này.

Nhưng Trần Hiết tuyệt đối chính là người muốn xem tình tiết báo thù yêu nữ cặn bã này.

Không suy nghĩ nữa, Ôn Bình về Thính Vũ Các tiếp tục tu luyện, chờ đợi Diệp Trạch Vương rời khỏi Thần Phi Thành. Nhưng không nghĩ phải chờ ròng rã mấy ngày.

Mấy ngày nay, Diệp Trạch Vương cũng không có ý rời khỏi Thần Phi Thành, hình như đang chờ cái gì, còn tìm một chỗ ở lại.

Ba ngày sau, mập mạp biết hắn đang chờ cái gì.

Bên ngoài Tử Khí Các lại xuất hiện một vị cường giả phong vương, đồng thời rất trực tiếp, nói cho người của Tử Khí Các, muốn cầu kiến tông chủ Bất Hủ Tông.

Ôn Bình không để ý đến.

Theo sau đó Long Dương Vương lại tới.

Nhưng mà khi Long Dương Vương đến Thần Phi Thành, không còn phô trương như ngày xưa, lựa chọn ẩn nặc khí tức và cảnh giới của mình núp ở bên trong Thần Phi Thành bí mật quan sát tất cả.

Trong vòng một ngày sau đó, lại bốn vị cường giả phong vương tới. Mặc dù không phải hoàng tộc phong vương nhưng lại là tâm phúc của mấy vị hoàng tộc phong vương.

Bọn họ vừa đến Thần Phi Thành thì không hẹn mà cùng tìm được Tử Khí Các, muốn gặp hắn.

Nhưng Ôn Bình không gặp ai cả.

Chuyện này khiến cho Long Dương Vương nấp trong chỗ tối đắc ý, lại không nhịn được uống rượu trợ hứng: "Chỉ với các ngươi, ngay cả bản tôn cũng không tới, tông chủ Bất Hủ Tông có thể gặp các ngươi mới là lạ. Đúng là coi mình không tầm thường? Nếu như các ngươi biết lai lịch của Bất Hủ Tông, sợ sẽ dọa chết các ngươi!"

Nói xong, Long Dương Vương bắt đầu cảm thấy may mắn là ban sơ mình gặp được người của Bất Hủ Tông.

Nhưng lúc này, lại có người cực kì phiền muộn.

Người này chính là Diệp Trạch Vương.

Giờ phút này, Diệp Trạch Vương đứng chắp tay trước cửa sổ, nhìn hướng Tử Khí Các, liên tục có người tới báo tin.

Nhưng mà không có người nào khiến cho trên mặt hắn hiện ra nét mừng.

"Tại sao tông chủ Bất Hủ Tông đó không gặp ai hết?"

Bên cạnh, Dư Cơ chậm rãi dựa vào vai Diệp Trạch Vương, phát ra tiếng thở dốc yếu ớt, sau đó mở miệng nói: "Điện hạ nóng vội làm gì. Không cần biết tông chủ Bất Hủ Tông đó gặp ai hoặc là không gặp ai thì cuối cùng đều phải trở thành mục tiêu công kích."

"Nhưng nếu là hắn không gặp ai cả thì chư vương sao loạn được. Bản vương muốn không chỉ Bất Hủ Tông trở thành mục tiêu công kích, còn muốn phong vương khác vì Bất Hủ Tông mà tranh bể đầu." Diệp Trạch Vương nắm lấy vòng eo nhỏ của nàng, thở dài một hơi: "Thời gian còn lại cho bản vương không nhiều lắm. Nhưng trong bảy vị hoàng tộc phong vương, thực lực bản vương nhiều nhất chỉ có thể xếp vào top ba."

"Điện hạ, chắc chắn ngài có thể được như nguyện. Vị trí quốc chủ này không là của ngài thì còn có thể là của ai đây? Ngài đã đưa ra Trạch Minh Cung trước mặt nhiều người như vậy, chỉ cần truyền đến tai mấy vị khác, chắc chắn bọn họ sẽ tự mình đến. Chỉ cần bọn họ tự mình đến, tông chủ Bất Hủ Tông đó không muốn gặp cũng phải gặp."

Nói xong, ngọc thủ thon thon của Dư Cơ lại chậm rãi mò xuống...

Nửa khắc đồng hồ sau.

Diệp Trạch Vương dặn dò Dư Cơ trong ngực: "Ngươi tiếp tục đợi ở đây đi, có tình huống như thế nào thì lập tức trở về nói cho bản vương, bản vương đi Trạch Minh Cung một chuyến trước. Nếu Trác Tuyền đã chuẩn bị phối hợp bản vương đóng kịch, vậy thì phải diễn cho trọn bộ."

"Điện hạ, ngài yên tâm đi đi, ở đây có ta nhìn chằm chằm." Dư Cơ vẫn chưa thỏa mãn, leo khỏi ngực Diệp Trạch Vương, hầu hạ Diệp Trạch Vương cởi áo.

Bên trong Tẫn Tri Lâu, Trần Hiết bưng chén trà vội vàng chạy lên lầu, sau đó đứng trước Hắc Tường ngây ngẩn cả người.

"Cái quỷ gì, kết thúc? Không phải ta chỉ đi lấy linh thủy pha một chén trà hay sao?"

Đang kinh ngạc, chỉ thấy Diệp Trạch Vương rời khỏi khách sạn, trong chớp mắt đã biến mất trên không Thần Phi Thành. Trần Hiết vội vàng móc Truyền Âm Thạch ra liên hệ Ôn Bình.

"Tông chủ, hắn rời khỏi Thần Phi Thành."

Lúc này, Ôn Bình đứng dậy đi truyền tống trận.

Đương nhiên.

Không phải là hắn muốn đuổi theo.

Mà là đang chờ Diệp Trạch Vương đến một chỗ không ai, cũng không có yêu.

Sau một lát, Ôn Bình mở danh sách trắng trên truyền tống trận cho Diệp Trạch Vương, mở ra truyền tống trận, tự động khóa chặt Diệp Trạch Vương đang đi tới Khúc Cảnh thông đạo.

Oanh ——

Một đạo bạch quang ầm vang rơi xuống, cuốn Diệp Trạch Vương trên bầu trời vào trong đó.

Khi Diệp Trạch Vương thấy rõ trước mắt thì người đã ở trong Bất Hủ Tông. Vừa mở mắt, nhìn thấy là Ôn Bình, có chút kinh ngạc.

"Ôn tông chủ?"

"Chờ ngươi vài ngày, rốt cục ngươi cũng chịu rời khỏi Thần Phi Thành rồi?" Không có bất kỳ nói nhảm, nói xong, trong nháy mắt Ôn Bình đã mở ra mạch môn.

Phanh ——

Ngũ mạch cùng chấn động.

Diệp Trạch Vương thấy thế thì sắc mặt cứng lại: "Ôn tông chủ, ngươi muốn?"

Hắn đại khái đoán được Ôn Bình muốn làm gì.

Nhưng lại không dám xác định.

Bởi vì hắn không quá tin tưởng Ôn Bình dám động thủ với hắn, hơn nữa Ôn Bình chỉ là một Thiên Vô Cấm Trung Cảnh, dựa vào cái gì mà dám đấu với Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh hắn?

"Không có việc lớn gì, chính là mời ngươi chết." Ôn Bình nói xong, kiếm đã ở tay, Thiên Lan Diễm màu tím đen cũng chậm rãi bò lên trên thân kiếm.

Sắc mặt Diệp Trạch Vương bỗng nhiên thay đổi, giận tím mặt, lập tức mở ra mạch môn: "Ôn Bình, ngươi thật to gan!"

Phanh ——

Bình Luận (0)
Comment