Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Ừm!
Vu Mạch gật gù, sau đó cùng Tần Sơn trở về Ký túc xá.
Ôn Bình quay trở lại Thính Vũ các, lại nằm ngủ thêm một hồi. Sau khi tỉnh lại, liền hỏi hệ thống:
- Hệ thống, Thông Huyền Cảnh nhập tông cần nộp bao nhiêu lệ phí?
Lần trước hệ thống có nói qua sẽ gia tăng, thế nhưng chưa nói là gia tăng đến bao nhiêu.
Cho nên Ôn Bình thuận tiện hỏi luôn.
Hệ thống ứng tiếng :
- Thông Huyền Cảnh cần giao nộp một viên bạch tinh hoặc là một vạn kim tệ!
- Làm sao đột nhiên đắt như vậy rồi?
Vậy mà tăng lên gấp mười lần.
Liền cái giá này, có Thông Huyền Cảnh nào rảnh rỗi đi nhập tông?
- Phải là con số đó!
Hệ thống biết được ý nghĩ trong lòng Ôn Bình, lại lên tiếng :
- Một vạn kim mà thôi, Kí chủ phải có niềm tin với tông môn!
- Có lòng tin, làm sao lại không có lòng tin đâu nè!
Qua loa một câu, Ôn Bình đi xuống giường.
- Thông Huyền Cảnh hạ cảnh cùng thượng cảnh đều một giá cả hả?
- Không phải.
- Vậy Thông Huyền Cảnh thượng cảnh phải giao nộp bao nhiêu?
- Cái này còn phải đợi Kí chủ tìm được Thông Huyền Cảnh thượng cảnh nhập tông mới có thể kích hoạt.
- Vậy Thông Huyền Cảnh trung cảnh?
- Cũng như vậy.
- Được rồi, hỏi cũng như không hỏi!
Ôn Bình uống một hớp trà, sau đó đi đến trù phòng.
Vu Mạch đã sớm chờ hắn ở đó, nhìn thấy Ôn Bình, vội vàng chạy tới.
- Tông chủ, ta muốn nhập tông!
- Vu tiền bối, ngươi chẳng phải ưa thích tự do, không thích ngủ gối cao giường ấm sao? Làm sao lại muốn nhập tông?
- Lão phu muốn đi xem Thanh Vân Môn!
- Muốn đi Thanh Vân Môn?
Ôn Bình ngây ra một lúc, chợt hiểu ra.
Hóa ra là Vu Mạch tưởng Tru Tiên là một thế giới có thực khác, bất quá cũng không trách, dù sao cảm giác thân lâm kỳ cảnh có chút thần kỳ, chí ít lần đầu tiên tiếp xúc sẽ là như vậy.
Lúc này, Tần Sơn một bên bỗng nhiên nói:
- Tông chủ, lão phu cũng muốn đi xem một chút!
Ôn Bình ứng tiếng:
- Muốn đi thì đi thôi, chỉ cần ngươi không cảm thấy lãng phí thời gian tu luyện của ngươi là được. Bất quá xem thì xem, không thể quá lâu, đừng quên trách nhiệm giảng dạy của trưởng lão!
- Đã biết!
Tần Sơn vui mừng gật đầu.
Ôn Bình tiếp tục nói với Vu Mạch:
- Vu tiền bối, ngươi cũng là Thông Huyền Cảnh, sau khi nhập tông cũng làm trưởng lão giảng dạy cho đệ tử, phụ trách chỉ điểm tu luyện cho đệ tử, cái này không có vấn đề gì chứ?
- Không có vấn đề!
- Được, đem một vạn kim tệ phí nhập môn giao nộp đi!
- A, sao lại là một vạn?
Vu Mạch dừng lại hành động lấy tiền.
Ôn Bình ứng tiếng :
- Vừa cải biến, nếu như Vu tiền bối thấy tiếc thì không cần nghĩ tới việc gia nhập Bất Hủ Tông nữa!
- Được rồi! Được rồi!
Vu Mạch bất đắc dĩ, đành phải lục lọi từ trên người một vạn kim tệ đưa cho Ôn Bình, thầm nghĩ cần phải ra ngoài kiếm ít tiền.
...
Sau khi đi tới Quan ảnh thất.
Vu Mạch ngựa quen đường cũ đi vào khu xem kịch, đeo mắt kính lên, xem tiếp đoạn hôm qua.
Tần Sơn sau khi đi vào, quan sát xung quanh một hồi, phát hiện chả hiểu gì cả, hỏi:
- Tông chủ, những thứ này đều là gì?
- Đây là khu xem kịch, hai mươi kim tệ một canh giờ có thể để cho ngươi lấy thân phận của một người đứng xem thế giới Tru Tiên.
Sau đó Ôn Bình lại chỉ vào khu "Thân lâm kỳ cảnh", nói:
- Khu vực này là một trăm kim một canh giờ! Cũng là tiến nhập thế giới Tru Tiên, nhưng là ngươi có thể hóa thân vào một nhân vật trong đó, bọn họ đánh nhau, nện nhau, ngươi cũng sẽ làm động tác tương tự, để cho ngươi có thể nghiệm tốt hơn khi xem kịch! Ngươi đến cái nào?
- Một cái là người đứng xem... Một cái là có thể trở thành chính nhân vật trong thế giới đó...
Sau khi chần chờ, Tần Sơn nói:
- Đến thử cái này trước đi!
- Xem bao lâu?
- Thử một canh giờ trước!
Tần Sơn nói xong, móc ra một trăm kim tệ.
Ôn Bình nói:
- Đứng lên đó!
Tần Sơn gật gù, đi tới! Mặc cho Ôn Bình lấy đồ vật bên cạnh buộc lên người mình, sau đó đội mũ an toàn lên.
Đội cái mũ vào, mắt cũng tối sầm lại.
Tần Sơn tỏa ra cảm giác hưng phấn khó hiểu.
Sau mấy hơi thở, hình ảnh xuất hiện.
Ngẩng đầu nhìn, mây đen sát đầu, bộ dạng phập phồng, phát hiện bản thân đang đứng trên đỉnh núi.
Râu bạc bay phất phơ, phong thái cực kỳ.
- Cái này...
Mở đầu một màn này để hắn sợ ngây người.
Hắn chưa từng nghĩ tới cường giả cũng có phong thái như vậy, nói như thế nào nhỉ, có thể là cho hắn một loại cảm giác đỉnh thiên lập địa.
Đang lúc kinh ngạc, bên tai truyền tới thanh âm hùng hậu :
Thần Châu hạo thổ.
Quảng hãn vô biên.
Thiên tái dĩ lai.
Chính ma lưỡng đạo tranh đấu bất hưu.
Tần Sơn nghe được âm thanh vang bên tai, lại nhìn xem thiên địa lạ lẫm trước mắt, thầm nghĩ trong lòng, cái Quan Ảnh thất đơn giản như vậy mà lại có thể đem lão phu xuyên tới một thế giới khác.
Khi ánh mắt rơi vào trận chiến dưới núi, hắn liền thấy "bản thân" đâm ngón tay về phía trước một cái.
Phi kiếm!
Xuất!
Tần Sơn thấy cảnh này, trợn mắt há mồm mà thốt:
- Cái này... Đây chính là khu động kiếm thuật, một người giết hơn trăm người!
Lúc lão giả nhảy xuống.
Tần Sơn lại kinh ngạc hô:
- Lão phu không biến yêu thân cũng có thể phi hành?!
...
Hoàng Lê thành!
Trước một tòa cung điện, người đến người đi, nối liền không dứt. Một chiếc xe ngựa bỗng dừng trước cửa, lúc hộ vệ định đi qua xua đuổi, Mặc Lâm mặc y phục phân hội trưởng từ trên xe đi xuống, có cả Giang Nguyệt Dạ đi cùng. Hộ vệ thấy vậy liền lui về, nhưng cũng không lộ ra khuôn mặt tươi cười nịnh bợ.
Bởi vì thủ vệ hai bên cũng là Luyện thể thập tam trọng.
Mặc Lâm sau khi vào đại điện, trực tiếp đi lên tầng cao nhất, bất quá lại bị Long chấp sự ngăn trở trên đường.
- Ủa, Mặc Lâm lão đệ, ngươi làm sao lại đến Hoàng Lê thành rồi?
- Chấp sự đại nhân, ta muốn gặp chủ sự đại nhân!
- Chẳng lẽ ngươi trải qua thống khổ mất cha còn nhớ rõ Hoàng Lê thành. Bất quá, chấp sự đại nhân đang chủ trì lôi đài thi đấu, không ai có thể gặp được. Ngươi cũng biết, Thập Tú thí luyện rất đặc sắc, ai cũng không muốn rời đi. Cứ nói đi, đừng nên quấy rầy chủ sự đại nhân, nói với ta cũng có thể giải quyết!
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Long chấp sự, Mặc Lâm cũng không có thể cười nổi, nói:
- Tôn Qua, Tư Không Bạch năm vị tiền bối đã chết... Bách Tông Liên Minh bị đuổi ra Thương Ngô thành...
Hai câu nói ngắn gọn.
Lại giống như là tiếng sét bên tai.
Long chấp sự nghe được câu nói này, vật đang cầm trong tay rơi xuống đất.
- Cái này...
Long chấp sự không biết nói gì, quay người đi tìm Đan Long.
Sau một khắc, Đan Long đến.
Mặc Lâm vội vàng rời ghế, sau đó quỳ sụp xuống đất.
- Đại nhân!
- Đại nhân!
Hai người Mặc Lâm cùng Giang Nguyệt Dạ lên tiếng.
Đan Long lạnh giọng hỏi:
- Nói! Chuyện gì xảy ra!
- Là Bất Hủ Tông làm, Tô tiền bối bọn họ đều chết tại trong tay thủ hộ giả Bất Hủ Tông!
- Năm vị Thông Huyền Cảnh! Cái gì cẩu thí Bất Hủ Tông, vậy mà giết năm vị chấp sự Thông Huyền Cảnh của Bách Tông Liên Minh ta???!
- Chuyện là thế này...
Sau khi nghe kể mọi chuyện, biểu lộ Đan Long trở nên nghiêm túc, ghế bành đang ngồi vang lên âm thành đổ vỡ.
Ầm!
- Bọn họ đã không nguyện ý cứu Mặc Nguyệt thì thôi, lại còn giết năm vị Thông Huyền Cảnh của ta!
Trong tiếng nói của Đan Long mang theo nồng đậm phẫn nộ, ghế bành là bị một chưởng đập nát.
Điều này làm cho Mặc Lâm phải cúi đầu thấp hơn.
Đan Long lên tiếng:
- A Long, đi thăm dò! Đi thăm dò Bất Hủ Tông này. Dám giết năm vị chấp sự Thông Huyền Cảnh, coi như hắn là Thông Huyền Cảnh trung cảnh cũng phải trả cái giá lớn!
Long chấp sự chau mày, cong người, thấp giọng hỏi:
- Đại nhân, cái tên Bất Hủ Tông này có phải hơi quen tai hay không?