Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 172 - 【Vip】 Thông Huyền Cảnh Trung Cảnh Tới Cướp Người!

【VIP】 Thông Huyền Cảnh Trung Cảnh Tới Cướp Người! 【VIP】 Thông Huyền Cảnh Trung Cảnh Tới Cướp Người!

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

- Nghe cho kỹ đây, ít đi xem Quan ảnh thất lại, thỉnh thoảng xem thì không sao, ban ngày nên dành thời gian tu luyện. Rõ chưa?

Nói xong, Ôn Bình thuận thế đứng lên, đám người cũng gật gù theo.

Bất quá khi Ôn Bình đứng lên, một cây gậy đen sì bên hông hắn đưa tới sự chú ý của Tần Sơn.

Đen nhánh.

Không có gì đặc biệt thu hút.

Thậm chí còn khiến cho người ta có cảm giác sinh chán ghét.

Tần Sơn lẩm bẩm trong miệng, dùng thanh âm cực thấp hỏi:

- Tông chủ, cây gậy này của ngươi nhìn thật quen mắt nha!

- Cái này... Là ta tự làm!

Ôn Bình nhàn nhạt lên tiếng.

Tần Sơn lập tức nở nụ cười, nói:

- Tông chủ, không thể không nói, ngài làm Thiêu Hỏa Côn thật là giống nha!

Nương theo câu nói của Tần Sơn, mấy người bên cạnh lập tức nhìn lại.

Lúc ánh mắt rơi vào Thiêu Hỏa Côn bên hông Ôn Bình, nhao nhao tán thưởng.

- Thật giống!

- Tông chủ, ngài còn biết khắc gỗ sao?

- Giống Thiêu Hỏa Côn của Tiểu Phàm như đúc nha!

Đám người mồm năm miệng mười nói, giống như đám ong mật vỗ cánh vậy, Ôn Bình rơi vào đường cùng, đành phải tranh thủ thời gian đi xuống lầu.

Đang lúc Ôn Bình xuống cầu thang, Dương Hề cũng theo sau, hỏi:

- Tông chủ, ta hôm nay muốn về nhà một ngày, có thể chứ?

Ôn Bình gật gù, ứng tiếng :

- Chuyện này không cần hỏi ta, lần sau trực tiếp hỏi mấy người Vân trưởng lão là được. Muốn trở về thì đi đi, về sớm một chút, đừng chậm trễ thời gian tu hành.

- Ừm!

Dương Hề gật đầu, vui vẻ chạy ra.

Sau khi Dương Hề rời đi, buổi chiều Ôn Bình muốn đi Thương Ngô thành mua ít đồ, khi tới Thanh Thủy nhai, không khỏi ngơ ngác.

Liếc mắt nhìn lại, có hơn trăm mét tường đổ.

Tính từ phạm vi chân núi Vân Lam sơn, phương viên bên trong trăm mét chỉ toàn là phế tích, chất đống lộn xộn. Thanh Thủy nhai náo nhiệt ngày xưa người đến người đi đã không còn nữa, chỉ để lại một khung cảnh thê lương.

Ôn Bình hiểu, đây là kết quả của "thần tiên đánh nhau, nhân gian gặp nạn".

Đi về phía trước mấy bước, dưới chân vang lên thanh âm “đôm đốp”, đó là thanh âm của những viên ngói bể vỡ.

Dù là đã trải qua mười ngày, nhưng Thanh Thủy nhai vẫn mang bộ dạng này.

Đương nhiên, không phải là không có người dọn dẹp.

Mà mỗi một căn nhà phế tích, chỉ có người nhà kia hoặc là thân nhân dọn dẹp, rải rác mấy người bình thường thì có thể làm được bao nhiêu?

Sau lưng bọn hắn, tường thành đang được tu sửa, ruộng đồng ngoài thành thì đang cải tạo lại, thật nhiều người còn chưa tìm được thi thể người thân.

So với những điều quan trọng trên, chuyện của người dân ở đây liền thành chuyện nhỏ phía sau.

Có lẽ là sau khi sửa xong tường thành, người của phủ thành chủ sẽ tới dọn dẹp Thanh Thủy nhai, thế nhưng trước mắt là không giúp được.

- Ôn tông chủ!

- Ôn tông chủ!

Khi Ôn Bình cất bước đi tới trước, người dân đang bận rộn chung quanh đều nhao nhao quay đầu khom người hành lễ với hắn.

Nhìn cảnh này, Ôn Bình ghi thật sâu vào trí óc. Sau khi mua đồ xong, trở về tông, Ôn Bình vận động các đệ tử trưa mai xuống núi làm "tình nguyện viên", giúp người dân dọn dẹp.

Dương Nhạc Nhạc sau khi nghe được phải xuống núi, tinh thần lập tức phấn chấn, nói:

- Tông chủ, ngài yên tâm đi, một buổi trưa, chúng ta có thể dọn dẹp xong đống phế tích kia!

Đám người khẽ gật đầu.

Bất quá Tần Sơn ở một bên lại nói một câu:

- Xuống núi! Có cảm giác như Thanh Vân Môn xuống núi. Người Thanh Vân môn là cứu được Trương Tiểu Phàm cùng Lâm Kinh Vũ, ngươi nói chúng ta có thể hay không cứu được mấy người?

- Khà khà!

- Ta có thể gặp một Tiểu Phàm đẹp choai!

Lúc này, Hoài Diệp vậy mà mở miệng hỏi:

- Nói tới chuyện xuống núi, tông chủ, Bất Hủ Tông chúng ta có thể cho đệ tử xuống núi lịch luyện một lần không, để chúng ta đi vào thế giới của người phàm, hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ chính nghĩa.

Nghe đám để tử lảm nhảm, trong lòng Ôn Bình có chút bất đắc dĩ, những người này là bị Tru Tiên đầu độc rồi.

Phim truyền hình, càng ít xem càng tốt!

Về sau phải hạn chế thời gian, một ngày không thể vượt qua một canh giờ.

Ôn Bình lập tức lườm bọn họ, hỏi:

- Ngươi thử nói có được không?

- Hì hì, ta không biết!

Hoài Diệp nhếch miệng cười cười, sau đó đưa tay che miệng.

Trưa hôm sau, đám người đi theo Ôn Bình đi tới Thanh Thủy nhai, không nói nhiều, bắt đầu làm việc.

Điều này làm cho những người dân đang bận rộn trên đống phế tích kinh ngạc không nhỏ.

Dương Nhạc Nhạc là người đầu tiên, tới trước một bước, tiếp nhận cái rổ đầy gạch đá vụn từ tay một phụ nhân, một tay, xem chừng phải có trăm cân.

- Đại nương, ngài nghỉ ngơi một chút, để ta giúp!

Nói xong, Dương Nhạc Nhạc trực tiếp cầm lên, đi như bay, đổ rổ gạch đá vào trên xe bò cách đó không xa.

- Tạ ơn!

- Tạ ơn Ôn tông chủ!

Khi bọn người Tần Sơn vùi đầu vào công việc dọn dẹp, người chung quanh đều nhau nhao cảm ơn.

Không ít người rơi nước mắt.

Nhìn một màn này, trong lòng Ôn Bình vẫn có một ít xúc động, giúp người ở thế giới nào cũng đem lại cho bản thân cảm giác tự hào vui vẻ.

Tại lúc này, một chiếc xe ngựa dừng ở dưới Vân Lam sơn, Dương Hề nhảy xuống từ xe ngựa, chạy đến trước đống phế tích đó, cười la lớn:

- Tông chủ, còn có mọi người, ta trở về rồi! Nhạc Nhạc, ngươi có nhớ ta hay không?

- Nhớ cái đầu của ngươi!

Phía sau Dương Nhạc Nhạc mát lạnh, liếc mắt nhìn qua Triệu Tinh bên cạnh, tranh thủ thời gian lảng sang chuyện khác.

- Mau tới làm việc, nhiệm vụ của chúng ta trưa hôm nay là dọn dẹp sạch sẽ khu phố này!

Dương Hề ở xa xa liền hỏi:

- Nhạc Nhạc, tối hôm qua ngươi xem Tru Tiên tới đoạn nào rồi?

Dương Nhạc Nhạc trả lời :

- Thất Mạch hội võ sắp kết thúc!

Dương Hề nghe nói như thế, lập tức lộ ra khuôn mặt nhăn nhó:

- A, các ngươi xem nhanh như vậy, sớm biết ta liền trở về từ tối hôm qua!

Tại lúc này, trên xe ngựa lại đi xuống thêm một người, sau khi xuống xe liền đập đập tay.

Ôn Bình ghé mắt nhìn, vỗ tay là một lão giả tinh thần quắc thước, hai con ngươi sáng ngời. Thân mang trường bào hắc kim, đứng ở đó, dù là mặt mũi hiền lành, nhưng lại cho cảm giác không giận mà uy. Ấn tượng đầu tiên của Ôn Bình là lão giả này không đơn giản, lập tức để hệ thống thu hoạch thông tin cá nhân của hắn.

Mộ Dung Trì

Giới tính: Nam

Tuổi : 95 tuổi

Cảnh giới : Thông Huyền Cảnh.

(Đến từ thế lực nhị tinh Mộ Dung gia tộc, là tộc trưởng đương thời).

Xem xong, Ôn Bình ngây người ra một lúc.

Thông Huyền Cảnh vậy mà ẩn giấu tu vi, lặng yên không một động tĩnh đi tới Thương Ngô thành.

Là địch hay bạn, còn chưa biết trước, cho nên Ôn Bình mở miệng hỏi :

- Tiền bối, có chuyện gì sao?

Nghe được câu hỏi của Ôn Bình, Dương Hề lúc này mới nhớ tới, vội vàng quay đầu lại, nói với Ôn Bình:

- Tông chủ, vị này là Mộ Dung tiền bối muốn mang ta đi. Ta nói không đi, hắn nói muốn đi gặp tông chủ, nói là có biện pháp để ngài trục xuất ta khỏi Bất Hủ Tông!

- A!?

Ôn Bình lập tức ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Trì.

Lão già này muốn cướp đệ tử?

Mộ Dung Trì sau khi đi xuống xe ngựa, nói thẳng:

- Ôn tông chủ, cô bé Dương Hề này, ta đã chú ý nàng ba năm, lúc trước có tới Thương Ngô thành mấy chục lần. Mộ Dung gia ta dù thực lực không bằng loại cự đầu như Cực Cảnh Sơn kia, nhưng cũng không kém bao nhiêu, cho nên muốn bàn điều kiện với ngươi, cho Dương Hề theo ta đi, ngươi muốn bồi thường cái gì đều có thể nói ra!

Bình Luận (0)
Comment