Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Ý nói, Mộ Dung gia dù không mạnh bằng Cực Cảnh Sơn, nhưng lại mạnh gấp mấy lần Bất Hủ Tông của ngươi.
Ôn Bình cũng không phải kẻ ngu, tự nhiên hiểu được ý của mấy lời này.
Thấy Ôn Bình không có trả lời ngay, Mộ Dung Trì hỏi lại một lần nữa:
- Ôn tông chủ, như thế nào?
Thật ra là trước đó hắn có nghĩ qua việc trực tiếp dùng nắm đấm.
Dù sao Bất Hủ Tông cũng chỉ là một vô tinh tông môn.
Thế nhưng khi đến đây, nhìn thấy người Bất Hủ Tông vậy mà đi giúp đỡ phàm nhân, hắn thay đổi ý nghĩ. Hiện tại, có thế lực tông môn nào để ý tới phàm nhân? Có tu sĩ rảnh rỗi nào đi giúp người bình thường?
Đáp án: không có.
Nhưng Bất Hủ Tông lại làm.
Nếu là đi đánh một tông môn có lòng hiệp nghĩa như vậy để mang đi Dương Hề, hắn thấy không được tốt cho lắm.
Nhưng mà Dương Hề là thiên tài mà hắn đã để mắt ba năm, ba năm này, hắn bỏ qua nhiều sự vụ trong tộc, từ ngàn dặm xa xôi tới đây mấy chục lần chứ chả ít. Bởi vì phía trước có Bách Tông Liên Minh cản chân, hắn không thể mang đi Dương Hề, hiện tại Bách Tông liên minh bị đuổi ra khỏi Thương Ngô thành, dù là Bất Hủ Tông có hiệp can nghĩa đảm, Dương Hề hắn cũng phải mang đi cho bằng được.
...
Trên tường thành của Thương Ngô thành.
Ánh mắt Hoàn Thành rơi vào phía bên ngoài thành, rừng sâu ngoài ngàn mét.
Bởi vì hắn cảm giác được một cỗ khí tức đại yêu, bất quá chỉ trong nháy mắt liền biến mất.
Không hiểu ra làm sao, đang lúc muốn rời đi, lại nhìn thấy tám người hướng phía Thương Ngô thành đi đến, mặc quần áo bình thường, áo vải bố thô ráp, hình dạng không đặc biệt, đặt vào trong đám người liền không có gì đáng chú ý.
Thế nhưng bởi vì quá bình thường, tám người thậm chí không có tu vi, cái này mới khiến Hoàn Thành nổi lên sự nghi ngờ.
Hoàn Thành cử một tên thuộc hạ. Tên kia lập tức chạy tới cửa thành nói với thủ vệ cửa thành:
- Điều tra tám người đó!
Chỉ chốc lát, người này liền trở về, lắc đầu nói:
- Đại nhân, không có gì đặc biệt cả, bọn họ nói là tới Thương Ngô thành thăm người thân, là người của một thôn ngoài thành.
Hoàn Thành nghe thuộc hạ trả lời, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Thầm nghĩ : Tám tên đáng chết này định lừa ai hả?
Cười một tiếng, Hoàn Thành giống như là nghĩ đến cái gì, nói:
- Khà khà, xem ra là muốn tìm Bất Hủ Tông gây sự đây, có thể đem khí tức bản thân ẩn nấp sâu như vậy, xem ra nhóm người này không đơn giản. Bất quá, bọn gia hỏa này là tìm nhầm đối tượng rồi, dám đi kiếm chuyện với tiểu tử Ôn Bình kia. Được rồi, mặc kệ, đi xem tường thành sửa sang thế nào!
- Đại nhân, không phái người nên đi báo cho Ôn tông chủ một tiếng sao?
Người bên cạnh mở miệng hỏi.
Nhưng lại đạt được câu trả lời lạnh tanh của Hoàn Thành :
- Có gì để báo?!
Dứt lời, Hoàn Thành đi thẳng.
Sau khi tám người này vào thành, một vị nam nhân mày rậm quét mắt nhìn đường đi chung quanh, vừa đi vừa mấp máy môi nói chuyện :
- Một cái thành nhỏ như này, Luyện thể cảnh cũng không thấy có mấy cái. Đan Long thật là bỏ ra được, vậy mà dùng năm mươi mai bạch tinh treo thưởng, muốn mạng của một tông chủ vô tinh tông môn nơi hẻo lánh này!
- Bình thường thôi, Bất Hủ Tông hiển lộ tài năng tại Thập Tú khảo hạch, xử lý Man bộ, cả Phi Long hội còn có Viên Sơn, nếu như đáp ứng hợp tác với Đan Long may ra còn tốt chút xíu, thế nhưng lại đi cự tuyệt. Đan Long kia làm sao lại để kẻ không phải người của mình cản đường? Một tu sĩ mười lăm tuổi đạt luyện thể thất trọng, còn có Vô Cấu chi thể, một cái Thập tam trọng khác, vậy mà có thể thi triển thuật pháp dị mạch mạch thuật, lại không dùng tới mạch môn. Hai người đó không chết, Thập Tú danh ngạch liền ném đi hai cái, Đan Long hài lòng mới là chuyện lạ!
Một người bên cạnh vội phụ họa một câu.
- Toà thành nhỏ này rất may mắn, bởi vì một cái treo thưởng, để bảy người chúng ta cùng Dạ Ma đại nhân giá lâm cùng một chỗ.
Người nói câu sau cùng là Dạ Tam.
Tất nhiên đây không phải tên thật của hắn, Dạ Tam chỉ là một danh hiệu.
Trong tổ chức Bích Lạc Hoàng Tuyền, chỉ có siêu việt Thông Huyền Cảnh mới có danh hiệu riêng bên ngoài, Thông Huyền Cảnh hạ cảnh chỉ có thể gọi là Dạ Nhất, Dạ Nhị,...
Thế nhưng chỉ một cái danh hiệu đơn giản như vậy, cũng khiến cho tất cả Thông Huyền Cảnh ở Đông Hồ khi nghe tới đều biến sắc.
Bởi vì Bích Lạc Hoàng Tuyền là đại biểu cho chết chóc, chỉ cần bọn họ tiếp một lệnh ám sát, lệnh treo thưởng, nhất định sẽ hoàn thành mỹ mãn!
Thông Huyền Cảnh trung cảnh cũng có thể bị ám sát!
Đang lúc mấy người còn trò chuyện, lão giả tóc mai đã điểm bạc đi đầu đoàn lại nói chuyện, bất quá hắn là dùng thanh âm chân chính chứ không dùng khẩu ngữ.
- Bằng hữu, xin hỏi Bất Hủ Tông đi như thế?
- Đi thẳng một mạch tới phía trước, đi đến cuối cùng, rẽ trái, đi đến cuối là tới nơi, nên dùng Google map cho dễ!
Người đi đường chỉ đường xong, sau đó cất bước rời đi nhanh.
Lão giả tóc bạc quay đầu, hướng bảy còn lại người nói:
- Đem chân dung mục tiêu nhìn kỹ lại một lần, sau đó đi dò thám tình huống của Bất Hủ Tông, có cơ hội liền trực tiếp động thủ, nếu như không có cơ hội, ngày mai lại tùy thời mà hành động!
- Được!
Bảy người không hẹn mà cùng ứng tiếng.
Lão giả tóc bạc quay người rời đi.
Bảy người thì cùng nhau đi tới Vân Lam sơn, bất quá khi bọn hơn xuất hiện ở dưới Vân Lam sơn thì dáng vẻ đã thay đổi.
Mặc vào y phục của binh sĩ, đưa cơm trưa tới cho công nhân sửa tường thành bằng xe ngựa.
Nhìn qua mấy người này, không thấy điểm gì khác thường.
Khi tới Thanh Thủy nhài, bảy người đồng thời liếc mắt nhìn nhau sau đó ánh mắt rơi vào trên thân Ôn Bình, Ôn Bình lúc này đang bận rộn dọn dẹp phế tích. Bảy người có chút khó tin, lén lấy ra chân dung nhìn thêm vài lần.
Sau đó mới dám xác định kẻ đang bận rộn làm việc đó là tông chủ Bất Hủ Tông - Ôn Bình .
Thế nhưng là mấy người sau khi nhìn thấy Mộ Dung Trì, sắc mặt liền thay đổi.
Gia chủ Mộ Dung gia!
Hắn làm sao lại ở đây?
Chẳng lẽ hắn cũng tiếp nhận treo thưởng, tới lấy mạng Ôn Bình?
...
Mộ Dung đứng bên cạnh xe ngựa, thấy Ôn Bình vẫn không trả lời, vừa định hỏi một câu nữa, ánh mắt rơi vào xe ngựa đang chậm rãi dịch chuyển qua. Tâm tư muốn hỏi lại Ôn Bình biến mất.
- Tiểu tử, ngươi gặp chuyện rồi, nhìn thấy xe ngựa đó không? Trên xe có bảy vị Thông Huyền Cảnh, nếu như ngươi đáp ứng trục xuất Dương Hề ra khỏi Bất Hủ Tông, ta liền giúp ngươi giết bảy vị Thông Huyền Cảnh này! Thế nào?
Mộ Dung Trì nói rất lớn.
Không chỉ Ôn Bình nghe được.
Ngay cả bảy người trên xe ngựa cũng nghe rõ mồn một.
Lúc Dạ Tam nghe nói như thế, nhìn Mộ Dung Trì, cả người đều cảm thấy bất ổn, trong lòng thầm nghĩ :
- Lão già này sao lại phá hỏng chuyện như vậy?
Đồng thời, trong lòng sinh ý nghĩ thoái lui.
Nhưng lúc này, chợt nghe được Ôn Bình nói:
- Mộ Dung gia chủ, nếu như ngươi còn lải nhải thêm một câu, kết cục của ngươi cũng giống như bảy con rùa này!
Lời vừa dứt.
Ôn Bình cầm lên một cây cột đánh thẳng đến xe ngựa, mục tiêu của cây cột là trục xe ngựa.
Oành!
Xe ngựa ứng tiếng mà đổ lật.
Thế nhưng bảy người trong xe đều đã nhảy ra ngoài trước khi xe lật, khí tức ẩn nấp nãy giờ cũng hiển lộ ra.
Theo sát, thanh âm của Ôn Bình truyền lại:
- Bảy vị bằng hữu đến từ Hoàng Tuyền, đã đến đây chơi, nên để mạng lại đi!
Mộ Dung Trì thấy thế, lắc đầu.
-Tiểu tử, cần giúp đỡ thì tùy thời gọi ta.
Nói xong, lui qua một bên, mang theo Dương Hề chuẩn bị lùi ra xa một chút.
Thế nhưng khi khi ra được trăm thước, Dương Hề bên cạnh hắn chợt dừng chân, không chỉ như thế đệ tử Bất Hủ Tông bên cạnh cũng ngừng lại. Đồng thời tìm chỗ ngồi.
Một bộ chuẩn bị xem phim hành động đặc sắc.