Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 174 - 【Vip】 Một Côn

【VIP】 Một Côn 【VIP】 Một Côn

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Theo mấy người Dương Nhạc Nhạc chạy đi, nguyên bản người dân Thanh Thủy nhai đang bận rộn dọn dẹp phế tích cũng bỏ chạy, bất quá những người đó cũng không dám dừng lại bên ngoài trăm thước như bọn Dương Nhạc Nhạc mà chạy hẳn ra khỏi khu phố mới dừng lại.

Lúc quay đầu lại nhìn Vân Lam sơn, tất cả đều biểu lộ như là sống sót sau tai nạn.

Bọn họ rõ ràng không có trải qua khoảnh khắc sinh tử nhưng vẫn như cũ có cảm giác thần chết vừa bay qua đầu bọn họ.

Mộ Dung Trì thấy người của Bất Hủ Tông đều ngừng lại, cũng dừng lại theo. Đối với những người dừng ở đây, hắn không nhắc nhở, cũng không quan tâm, nhưng vì Dương Hề dừng ở đây, hắn nhất định phải mang nàng đi.

Mộ Dung Trì vội vàng vươn tay, nắm lấy bàn tay trắng nõn của Dương Hề, nhẹ nhàng kéo một cái. Bất quá hắn cũng không dám mạnh tay, chỉ là dùng lực lượng nhu hòa kéo nàng, lại nhắc nhở:

- Tiểu cô nương, đây chính là bảy vị Thông Huyền Cảnh, đại chiến có thể tác động lan ra ngàn mét, đứng ở chỗ này rất nguy hiểm, cùng lão phu lui ra phía sau một chút!

- Mộ Dung tiền bối, ngài có thể đừng làm phiền ta được không?

Dương Hề lắc lắc cánh tay giãy giụa, mất kiên nhẫn tránh sang một bên, lại hất tay của Mộ Dung Trì ra.

Một bên, Dương Nhạc Nhạc cũng vội vàng vươn tay kéo Dương Hề về bên cạnh mình, dùng thân thân ngăn ở phía trước, muốn mắng Mộ Dung Trì hai câu, nhưng nghĩ đến đối phương là Thông Huyền Cảnh, chỉ có thể bỏ qua, hướng Mộ Dung Trì nhàn nhạt nói:

- Mộ Dung tiền bối, ngài quá khẩn trương rồi, không phải là chỉ có bảy vị Thông Huyền Cảnh thôi sao?

Dứt lời, Dương Nhạc Nhạc liền đẩy Dương Hề sang bên cạnh Triệu Tinh, còn hắn thì ngăn trước người Mộ Dung Trì.

Nhìn biểu lộ vô lo vô nghĩ của Dương Nhạc Nhạc cùng lời nói lạc quan như vậy, trong lòng Mộ Dung Trì âm thầm bật cười. Thầm nghĩ: Thật đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp.

- Chỉ có bảy vị Thông Huyền Cảnh thôi?

Mộ Dung Trì thuật lại câu nửa câu nói phía sau của Dương Nhạc Nhạc, hắn dám cam đoan, đây là một lần mà Thông Huyền Cảnh bị khinh thường thê thảm nhất.

Một vị Thông Huyền Cảnh ở Đông Hồ cũng đủ làm chúa tể một phương. Bảy vị Thông Huyền Cảnh cùng một chỗ, sẽ thành cái dạng quái vật gì? Bình thường, thế lực nhị tinh đều phải trốn tránh. Cũng chỉ có thế lực như Mộ Dung gia, có Thông Huyền Cảnh trung kỳ tọa trấn, mới dám mở miệng nói không sợ bảy vị Thông Huyền Cảnh.

Nhưng lời từ miệng của một luyện thể cảnh.

Nghe thật buồn cười.

Đang lúc Mộ Dung Trì định cưỡng ép mang Dương Hề đi, liền nghe đến hai tiếng hét phẫn nộ truyền từ sườn núi Vân Lam sơn, theo đó, hai cỗ khí tức Thông Huyền Cảnh lộ ra.

- Tông chủ, chúng ta đến giúp ngươi!

Hai người Tần Sơn, Vu Mạch cùng kêu lên mà tới.

Ầm!

Thanh âm chấn mạch truyền tới.

Sau khi hai người Vu Mạch tới gần, Ôn Bình nói:

- Thủ ở bên ngoài lược trận, không cho tên nào đào tẩu!

Dạ Tam thấy cảnh này, nhếch miệng cười lạnh, dùng khẩu ngữ nói cho bọn thủ hạ:

- Xem ra kế hoạch hôm nay cần cải biến. Thập Nhị, Thập Tam, hai người các ngươi đi nghênh chiến hai tên Thông Huyền Cảnh kia, những người khác theo ta lược trận đề phòng Mộ Dung Trì xuất thủ, Thập Ngũ, ngươi đi qua xử lí Ôn Bình!

- Rõ!

Mấy người đồng thời gật đầu.

Nghe được cách xưng hô với thủ hạ của Dạ Tam, sắc mặt Mộ Dung Trì đại biến. Vốn còn ôm một chút tâm tư xuất thủ, nhưng nhìn hai sát thủ đang hướng tới hai Thông Huyền Cảnh Bất Hủ Tông xuất đao ra, hắn đã xác định người đến là ai.

Dạ hiệu là con số.

Vũ khí lại là Hoàng Tuyền Ẩm Huyết Đao.

Cái này không phải là mấy tên vì tiền bán mạng của Bích Lạc Hoàng Tuyền sao?

Ngay lúc đó, Dạ Thập Ngũ đã hướng Ôn Bình mà đi.

Trong tay cầm Hoàng Tuyền Ẩm Huyết đao màu đỏ sậm, nương theo là thanh âm chấn mạch nổ ra, thân thể bỗng phóng nhanh tới phía trước.

- Tiểu tử, mau nạp mạng!

Dạ Thập Ngũ hét lên một tiếng, Ôn Bình chậm rãi lấy ra Thiêu Hỏa Côn đen nhánh bên hông. Hai tay nắm lấy Thiêu Hỏa Côn, đồng thời vừa đi vừa ướm tay xem cầm thế nào mới thuận nhất, một bộ muốn nghênh chiến Dạ Thập Ngũ.

Bọn người Dương Nhạc Nhạc thấy cảnh này, lập tức mở miệng cười nói:

- Hôm nay tông chủ lại tự thân nghênh chiến!

Hoài Diệp bỗng nhiên chỉ vào vật trong tay Ôn Bình, vội vàng quay đầu hỏi mấy người bên cạnh:

- Uây, thứ đó là gì?

- Thiêu Hỏa Côn!

- Thiêu Hỏa Côn do tông chủ tự làm!

- Tông chủ định làm gì? Muốn dùng Thiêu Hỏa Côn kia đánh nhau sao?

Mấy người nghị luận không ngớt, như kiểu là đang bình luận viên chuyên nghiệp, đang bình luận một vở kịch một cách cực kỳ nhiệt tình.

Mộ Dung Trì thấy cảnh này, lập tức bất đắc dĩ cười một tiếng.

Hắn càng ngày càng thấy cái Bất Hủ Tông này thực là khôi hài.

Đệ tử thấy Thông Huyền Cảnh đánh nhau mà không chạy, lại ngồi ngoài trăm thước xem như xem kịch, lại còn bình luận nhiệt tình hết sức. Còn tông chủ còn khoa trương hơn, dùng một cây gậy đen do mình tự làm để đi nghênh chiến với Thông Huyền Cảnh, ngươi đang định nhóm lửa nướng khoai hay sao? Chẳng lẽ uy danh của Hoàng Tuyền Ẩm Huyết đao không lan đến cái địa phương nhỏ này?

Ngay lúc đó, chiến đấu cũng nổ ra.

Vu Mạch chém ra mười đạo kiếm mang màu trắng, đẩy ra một mảnh bụi bẩn, tựa như tia chớp nhanh chóng bổ tới Dạ Thập Nhị, cả người cũng vọt lên, kiếm trong tay vẫn chém ra liên tục.

Tần Sơn bên kia cũng không lưu thủ, đấm ra một quyền, mang theo thanh âm nổ vang đùng đùng do không khí vỡ vụn, quyền kình nhấc lên một trận gió mạnh, hướng một tên Thông Huyền Cảnh quét tới.

Cái này còn chưa hết, trong một cái chớp mắt, Tần Sơn liên tục đấm ra mười quyền, mỗi một quyền đệ dùng toàn lực Thông Huyền Cảnh sơ kỳ của hắn.

Bốn người lập tức quần nhau hăng say.

Nhưng vào lúc này, một bóng người bỗng nhiên bay ra khỏi đám người, đây là bay "bị động" chứ không phải "chủ động", lấy nhãn lực của mấy người ở đó cũng chỉ có thể một cái bóng đen không rõ nhân dạng bay qua trong chớp mắt.

Đùng!

Bóng đen bay thẳng ra trăm mét, rớt ngã vào trên đường Thanh Thủy nhai, nằm yên ở đó, không có chút động tĩnh, kiểu này không chết cũng khó sống.

Choang!

Thanh âm của Hoàng Tuyền Huyết Ẩm đao rơi xuống đất.

Dương Nhạc Nhạc thấy cảnh này, lập tức hét lên một tiếng, chỉ vào Thiêu Hỏa Côn trong tay Ôn Bình:

- Oa cha mẹ ơi! Thiêu Hỏa Côn cô bác ơi! Là Thiêu Hỏa Côn đó!

Còn Mộ Dung Trì khi thấy cảnh này, có chút khó tin, tranh thủ thời gian dụi dụi hai con mắt, sau khi xác định kẻ đang nằm bẹp trên đường là Thông Huyền Cảnh của Bích Lạc Hoàng Tuyền, kế đó, lại nghe được tiếng hò hét hưng phấn của bọn người Dương Nhạc Nhạc.

Dương Hề kinh ngạc nói:

- Cái này... Một gậy liền đập bay một Thông Huyền Cảnh! Hóa ra tông chủ mạnh như vậy!

Hoàn Sơn ở một bên cùng mọi người nhìn nhau vài lần, nói:

- Tông chủ chẳng phải nói là Thiêu Hỏa Côn do chính hắn làm hay sao?

Hoài Diệp bừng tỉnh đại ngộ:

- Nhất định là tông chủ nói dối! Cây Thiêu Hỏa Côn này chắc chắn là Thiêu Hỏa Côn bên trong thế giới Tru Tiên!

- Thiêu Hỏa Côn uy vũ!

- Thiêu Hỏa Côn quá trâu rồi!

...

Nương theo tiếng hò hét, Dạ Tam vội vàng vọt ra ngoài trăm thước, sờ lên động mạch Dạ Thập Ngũ, sắc mặt trở nên trắng bệch.

- Thập Ngũ đã chết!

Nghe thấy lời này, mấy người Bích Lạc Hoàng Tuyền kinh ngạc nhìn sang Ôn Bình, bất quá phần lớn vẫn là quan tâm tới Thiêu Hỏa Côn trong tay Ôn Bình. Nghe được thanh âm hò hét bên ngoài, Dạ Tam lập tức nói:

- Cẩn thận một chút, cây gậy trong tay hắn là một kiện dị bảo rất mạnh.

Người bên cạnh nhíu mày hỏi:

- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?

Dạ Tam dùng kinh nghiệm mấy chục năm, lập tức nghĩ đến biện pháp giải quyết, dùng khẩu ngữ nói cho mấy người bên cạnh:

- Tiểu tử này không mở mạch môn, hẳn là không phải Thông Huyền Cảnh, không cần cận chiến, cây gậy kia không thể đả thương được, giữ một khoảng cách thích hợp, phóng thích mạch thuật, trực tiếp đem thân thể hắn đánh nát!

Bình Luận (0)
Comment