Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Nhưng bốn người chúng ta đều là tu hành mạch thuật cận chiến!
- Vậy ai có thể có thể viễn trình tác chiến?
- Chỉ có Thập Nhị là tu luyện mạch thuật đánh xa. Tam Tân huyết mạch của hắn mặc dù là Hoàng cấp hạ phẩm mạch thuật, nhưng lúc này không có sự lựa chọn khác!
- Tam Tân huyết mạch viên mãn, không nghĩ tới gia hỏa Thập Nhị này lại tu luyện khắc khổ như vậy. Dạ Lục, ngươi đi thay Thập Nhị nghênh chiến tên Thông Huyền Cảnh dùng kiếm.
Trong vài cái hô hấp ngắn ngủi, Dạ Tam liền vạch ra kế hoạch tiếp theo, sau đó lại dùng thanh âm hùng hậu, hét:
- Thập Nhị, lui về!
Sau khi nghe được câu nói này, Dạ Thập Nhị vốn đang đánh nhau với Vu Mạch lập tức chấn mạch. Quanh thân, mạch khí ngưng tụ thành từng đoàn, theo Dạ Thập Nhị vung cánh tay lên, đoàn mạch khí hướng Vu Mạch phóng tới. Vu Mạch chém ra liên tiếp mười hai kiếm, mười hai đạo kiếm khí chém xuống đoàn mạch khí đang phóng tới, thế nhưng khi kiếm khí chạm vào nó liền tan biến hư vô, bất quá bị kiếm khí chém xuống liên tục, năng lực phòng ngự của đoàn mạch khí hoàn toàn biến mất.
Vào thời khắc này, Dạ Thập Nhị lui về phía sau, Dạ Lục lập tức tiến lên thay hắn, cầm đao nghênh chiến Vu Mạch.
Dạ Lục bộc phát ra khí thể mãnh hổ, hướng Vu Mạch đối diện bổ xuống bảy, tám đao, mỗi đao lại bức Vu Mạch lui một bước.
- Bằng hữu, để ta tới chơi đùa với ngươi!
- Man Lực Đao?!
Sắc mặt Vu Mạch ngưng trọng, cau mày nhìn kẻ đối diện, đồng thời phất tay xua tan dư lực còn sót lại của đao khí.
Dạ Lục vừa cười vừa nói:
- Nhãn lực của bằng hữu rất tốt! Vậy mà nhìn ra đao pháp này của ta. Bất quá, đáng tiếc là ta không nhìn ra loại kiếm pháp vô danh của ngươi!
Dứt lời, biểu lộ Dạ Lục ngưng kết trong nháy mắt.
Bởi vì sau lưng truyền tới thanh âm đao bị gãy, vừa quay đầu lại, thấy được cây Bích Lạc Hoàng Tuyền đao của một người đồng bạn vậy mà gãy thành hai đoạn, đao côn chạm vào nhau, Bích Lạc Hoàng Tuyền đao chém sắt như chém bùn vậy mà gãy đôi, không bằng một gậy gỗ yếu ớt.
Cũng chính là lúc phân tâm này, kiếm khí của Vu Mạch đã vọt tới trước mặt. Dạ Lục kinh hoảng, vội vàng nhấc đao ngăn cản, mấy đạo kiếm khí nháy mắt liền bị đao trong tay hắn phá tan, thế nhưng vẫn còn sót lại hai đạo kiếm khí chém trúng người hắn, một đạo chém trúng đầu vai, một đạo chém vào cánh tay, máu tươi lập tức chảy ra.
- Còn dám phân tâm?!
Vu Mạch cười một tiếng, kiếm lên, vọt thẳng tới Dạ Lục.
Sắc mặt Dạ Lục lập tức trắng bệch, nhìn chằm chằm Vu Mạch, kinh ngạc nói:
- Lãng Tử Kiếm pháp! Ngươi là Lãng Tử kiếm - Vu Mạch?!
Dạ Lục không nhịn được mắng thầm một câu.
Lãng Tử Kiếm sao lại xuất hiện ở đây?
Mẹ nó, đối chiến với Lãng Tử Kiếm nổi danh Đông Hồ, bản thân vậy mà còn dám khinh thường.
Nhưng mà, lúc này hối hận cũng không có ích gì, máu tươi chảy ra nhiều, bộ pháp của Dạ Lục đã không còn ổn định.
- Dạ Lục!... Thập Nhị, mau mau động thủ!
Sau khi gọi vài tiếng Dạ Lục không có kết quả, Dạ Tam nổi giận, lập tức thúc giục Thập Nhị ra tay, còn hắn thì xách đao lên tiếp chiến Vu Mạch, sau khi cản lại một kiếm chí mạng thay Dạ Lục, mạch môn lập tức mở ra, vọt lên đấu với Vu Mạch.
Lãng Tử Kiếm!
Cho dù là Đông Hồ kiếm pháp đệ nhất Quân Tử Kiếm thì thế nào?
Hắn cũng dám giết đối phương, trả thù cho Dạ Lục.
Sau khi Thập Nhị nghe được lời của Dạ Tam, gật gù, ánh mắt chuyển qua chỗ Ôn Bình đang đánh với đồng bạn của mình.
Ba vị Thông Huyền Cảnh, mỗi lần thi triển ra đao khí đều bị Ôn Bình một gậy đánh bay. Nhưng lúc Ôn Bình nện cây gậy xuống, bọn họ cũng không dám lấy Bích Lạc Hoàng Tuyền đao đi cản. Lỡ như ngăn không được, không biết sẽ có hậu quả gì. Bích Lạc Hoàng Tuyền giống như que củi mục lâu năm, bị cây gậy đập vào, hơi dùng lực liền gãy đôi.
Mà Thông Huyền Cảnh không có đao, chỉ có thể cận chiến.
Nhục thể của bọn hắn cũng không cứng rắn như Bích Lạc Hoàng Tuyền đao, sợ rằng bị đập trúng một gậy liền tan nát xương cốt.
Thấy cảnh này, Dạ Thập Nhị cực kỳ kinh hãi.
Một người không có mở ra mạch môn, chỉ là dựa vào một cây gậy, vậy mà dễ dàng nghiền ép ba tên Thông Huyền Cảnh. Chuyện này nói ra sẽ có bao nhiêu người tin, nói người Bích Lạc Hoàng Tuyền bị đánh như vậy, liền không có ai tin.
Quả nhiên muốn lấy năm mươi mai bạch tinh treo thưởng không dễ dàng.
Lần thăm dò này xem ra xảy ra vấn đề lớn rồi, không chỉ để cho phe mình tổn hao binh tướng, còn làm cho những kẻ khác muốn tiếp nhận treo thưởng một cái kinh nghiệm.
Xoạt!
Dạ Thập Nhị vung đao lên, cắt vào lòng bàn tay của hắn một đường, sau đó ném Bích Lạc Hoàng Tuyền đao xuống đất, nắm tay lại. Máu tươi chảy ra, nháy mắt liền nhuộm đỏ cả bàn tay, máu cứ nhỏ xuống không ngừng, nhưng Dạ Thập Nhị cũng không phải đứng yên như vậy. Theo mạch môn Dạ Thập Nhị run lên, vốn là lam sắc mạch khí nháy mắt liền chuyển sang huyết hồng sắc mạch khí.
Mạch khí bốc lên, sau đó tản ra, khiến cho mùi máu tươi lan tỏa ra xung quanh, nghe một chút liền khiến người ta cảm thấy áp lực đè nặng linh hồn.
Thấy cảnh này, Mộ Dung Trì ở phía xa cũng không quan tâm Dương Hề có nguyện ý hay không, đưa tay nhấc lên bả vai nàng, sau đó kéo ra phía sau.
- Đi mau, tên này đang thi triển bí thuật cấp viên mãn, sinh linh trong vòng phạm vi trăm mét đều không thể sống sót!
Trong lòng Mộ Dung Trì âm thầm kinh ngạc, người của Bích Lạc Hoàng Tuyền kẻ nào cũng cực kỳ biến thái, rõ ràng là Thông Huyền Cảnh hạ cảnh, lại đem mạch thuật Hoàng cấp hạ phẩm luyện đến viên mãn, lại còn có thể dùng máu của bản thân để biến nó thành bí thuật.
Loại thủ đoạn này, đã có thể so sánh với một vài Thông Huyền Cảnh trung cảnh rồi.
Ngay lúc Mộ Dung Trì lui ra phía sau, ba tên Thông Huyền Cảnh đang chiến đấu với Ôn Bình cũng tranh thủ thời cơ lui ra phía sau.
Ôn Bình thấy thế, cười nhạt một tiếng, đuổi theo, nện Thiêu Hỏa Côn lên lưng một người. Chỉ nghe thấy âm thanh " răng rắc " truyền tới, xương sống người đó gãy đôi, hai con ngươi của người này lập tức giãn ra, đen thui, cả người ngã xuống đất, mắt thấy hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.
Thấy đồng bạn của mình bị đánh một gậy đã có dấu hiệu không sống nổi, một người dừng lại bộ pháp, nhịn không được mắng:
- Mẹ nó, cây gậy kia sao lại khủng bố như vậy?
Một người khác vội vàng kéo tay hắn tiếp tục chạy, nói:
- Bỏ qua đi! Thập Nhị đang thi triển Tam Tân Huyết Mạch!
- Vô Cấu chi thể sao lại có ngày yếu ớt như vậy?
Người kia hận hận mắng trong lòng một câu, sau đó tranh thủ thời gian lui ra phía sau.
Tam Tân Huyết Mạnh rất mạnh.
Chỉ là nó cũng không không phân biệt địch ta.
Bọn họ chỉ có thể lui ra phía sau, để Thập Nhị độc chiến với Ôn Bình.
Cũng trong một khắc đó, trên khóe miệng Dạ Thập Nhị nhếch lên một nụ cười âm lãnh.
- Tiểu tử, vũ khí của ngươi có thể được coi là đệ nhất pháp bảo tại Đông Hồ, đáng tiếc, thực lực của ngươi quá thấp.
Dứt lời, Dạ Thập Nhị mở bàn tay ra, để lộ bàn tay nhuốm đầy máu tươi .
Lập tức, vô số văn tự kỳ quái bằng máu đỏ từ trong lòng bàn tay hắn bay ra, giống như bầy ong mật, phô thiên cái địa ép tới Ôn Bình.
- Trừ khi ngươi có được độn địa thuật, nếu không chỉ cần bị Huyết Mạch Tân Hỏa bám vào người, máu tươi của ngươi sẽ giống như là dầu đèn, bốc cháy lên, dùng máu của mình tự thiêu chết bản thân!
Nương theo câu nói của Dạ Thập Nhị, Ôn Bình ngẩng đầu nhìn đám tân hỏa đỏ tươi đang ép tới, mở miệng :
- Máu? Đang yên đang lành, ngươi lại đi dùng máu của mình phóng đại chiêu làm gì?
Nhấc Thiêu Hỏa Côn lên.
Phệ Huyết Châu màu đỏ sậm lập tức hiện lên một sợi quang mang tà mị.
Không đáng chú ý, nhưng khi quang mang mất đi, mùi huyết tinh chung quanh, bao gồm cả tân hỏa máu đỏ đầy trời, đều bị nó thôn phệ sạch sẽ.
- Không!
Dạ Thập Nhị lộ sự sợ hãi nồng đậm.
Bí thuật của hắn lại bị một cái gậy gỗ nuốt sạch.
Đúng lúc này, nguyên bản Dương Nhạc Nhạc định rút đi, bỗng dừng bước, sau đó ngạc nhiên nhìn Thiêu Hỏa Côn :
- Mau nhìn, Thiêu Hỏa Côn thôn phệ bí thuật kia!
- Oa, cái này...
- Thiêu Hỏa Côn cũng quá mạnh đi!
Lúc mấy người Tần Mịch nghị luận, Vân Liêu ở một bên mở miệng :
- Đây cũng là Phệ Huyết Châu, Hắc Tâm lão nhân luyện chế ra nó, công năng của nó là thôn phệ máu người, tẩm bổ chủ nhân!
Hoàn Sơn ứng tiếng :
- Đúng rồi! Bên trên Thiêu Hỏa Côn còn có một viên Phệ Huyết Châu. Tên kia đi cắt tay của mình, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Hoài Diệp không nhịn được thấp giọng nói:
- Thật sự là bị lừa một cú ngoạn mục rồi, tông chủ còn gạt chúng ta là hắn tự làm, hiện tại Phệ Huyết Châu đều xuất thế!
Dương Hề tiếp lời:
- Tông chủ khẳng định là từng tới Thanh Vân môn, sau đó lừa gạt Tiểu Phàm!
Nương theo tiếng nghị luận của đám đệ tử Bất Hủ Tông, ở bên kia, Dạ Thập Nhị, Dạ Lục đã biến thành thây khô.
Da bọc xương, đen sì sì, miệng còn mở thật to, không khép lại được.
Mộ Dung Trì ngây người nhìn một màn trước mặt, nới lỏng bàn tay, mặc cho Dương Hề chạy trở về.
Lúc ánh mắt nhìn lên Ôn Bình, hắn rốt cuộc biết mình đánh giá sai Bất Hủ Tông.
Cái pháp bảo gọi là Thiêu Hỏa Côn này, Thông Huyền Cảnh hạ cảnh đến gây sự, ăn một gậy liền đi bán muối.
Khó tránh Bách Tông Liên Minh đều bị đuổi ra khỏi thành.