Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Lại nói tới Ôn Bình, tay nắm Thiêu Hỏa Côn, nhịn không được chăm chú ngắm nhìn viên Phệ Huyết Châu đỏ sậm kia.
Hắn vẫn là hiểu rõ viên Phệ Huyết Châu này một chút, nó là một tà vật, tà tới tức quỷ hồn đều cực kỳ sợ nó. Hơn nữa, nó còn có thể ảnh hưởng tới tâm tính của người ta, ăn mòn ý chí, biến người sử dụng nó thành một kẻ tàn bạo, hiếu sát, khát máu.
Mặc dù nó là một pháp bảo cường đại, đối phó với bí thuật bằng máu này là khắc chế hữu hiệu nhất, thế nhưng Ôn Bình vẫn cảm thấy ít sử dụng thì tốt hơn.
Lúc này, Phệ Huyết Châu không có một điểm động tĩnh, nếu như không phải tận mắt thấy nó thôn phệ bí thuật, tận mắt nhìn thấy tràng hạo cảnh nó thôn phệ huyết dịch hoành tráng kia, ai sẽ tin tưởng cái Phệ Huyết Châu nhìn đơn giản này lại có thể giết chết hai tên Thông Huyền Cảnh?
Khi Ôn Bình đưa ánh mắt nhìn lên Dạ Tam, mấy người Dạ Tam biến sắc, hai con ngươi toát ra sự sợ hãi.
- Rút lui!
Dạ Tam lập tức hô một tiếng, tiếp tục đánh nữa cũng không có ích gì. Chỉ sợ lại chết thêm mà thôi.
Bọn họ cùng Ôn Bình cũng không có thâm thù đại hận gì, chỉ vì năm mươi mai bạch tinh mà tới? Hiện tại chết ba tên Thông Huyền Cảnh, cho dù lấy được tiền thưởng, cũng không bù đắp nổi tổn thất này.
Bất quá, thù là phải báo!
Cái này không còn đơn giản là sự tình treo thưởng nữa, Bích Lạc Hoàng Tuyền chết nhiều Thông Huyền Cảnh như vậy, tổn thất lớn này cần phải bù về.
Mà cây gậy đen sì kia, chính là đền bù tốt nhất.
Dạ Tam thu mạch môn lại, hai tay hóa thành hai cánh mọc đầy lông vũ, theo đó cả người hóa thành một đầu bạch hạc cao cỡ một người, chuẩn bị bay thẳng lên trời.
Đồng thời, tên Thông Huyền Cảnh đang triền đấu với Tần Sơn cũng bắt đầu ra tay liều mạng, chiếu thức càng ra càng hung ác, có vẻ muốn chiếm thượng phong.
Chỉ là hắn đã sinh thoái ý, xuất thủ mặc dù hung ác, nặng, thế nhưng tâm đã loạn, chưởng pháp cũng loạn theo.
Trong một nháy mắt sơ hở, Tần Sơn liền bắt lấy cánh tay của hắn.
Xoẹt xoẹt!
Tay áo cùng cánh tay của hắn bị kéo đứt.
Dạ Tam thấy thế, không để ý tới cái khác, nhìn hai tên đồng bạn đang bị Vu Mạch quấn lấy, lập tức vung cánh, nhấc một trận cuồng phong, đưa lên không trung, muốn đào tẩu.
Hắn đã quyết định bỏ qua đồng bạn khác sau lưng.
- Muốn đi? Đi được sao?!
Ôn Bình cười nhạt một tiếng.
Vung tay lên, một đầu hỏa long dài một trượng bay ra ngoài.
Hỏa long mở ra cái miệng rộng toác, bay lên trời, tốc độ cực nhanh, nháy mắt liền sắp tiếp cận Dạ Tam.
Sau một khắc, một tiếng nổ vang từ trên trời truyền xuống.
Ầm!
Hỏa long đỏ rực nhào vào người Dạ Tam, sau đó nổ tung, phát ra tiếng sấm nổ, vang vọng toàn bộ Thương Ngô thành.
Lúc này Ôn Bình cũng không còn tâm tư đi đùa giỡn với mấy tên Thông Huyền Cảnh kia nữa, đưa tay ra, hỏa long chợt hiện.
Mỗi người cho một đầu hỏa long một trượng .
Ba người muốn chạy trốn, nhưng còn chưa kịp chạy thì đã bị Hỏa Long thôn phệ, giãy giụa hét thảm, bị đốt thành tro.
Chiến đấu kết thúc, Ôn Bình bắt đầu dọn dẹp chiến lợi phẩm.
Hết thảy thu hoạch được sáu cái tàng giới.
- Cái này...
Mộ Dung Trì nhìn một màn này, nói không thành lời.
Hỏa long?!
Mạch thuật dị mạch!?
Nhưng vì cái gì không có mở ra mạch môn?!
Thiêu Hỏa Côn cũng không phải thủ đoạn mạnh nhất?
Ôm những nghi vấn này, Mộ Dung Trì đi theo đám người, đặt chân lên chỗ bảy vị Thông Huyền Cảnh mất mạng. Hiện tại, hắn thật là cảm thấy mình đã nhìn lầm Bất Hủ Tông, nhìn lầm vị tông chủ trẻ tuổi trước mặt.
Tông chủ Ôn Bình của Bất Hủ Tông này, nhìn đi nhìn lại cũng bất quá mười tám tuổi mà thôi, ai có thể nghĩ tới, lại có thực lực giết Thông Huyền Cảnh dễ như giết chó như vậy.
Phần thiên tư này, đoán chừng là đại thế lực bên ngoài Đông Hồ cũng bị kinh động đi.
Sau khi mấy người tới gần, Hoàn Sơn mở miệng đầu tiên:
- Tông chủ, cây Thiêu Hỏa Côn của ngươi...
Ôn Bình cười một tiếng, nói:
- Được rồi, không lừa các ngươi nữa. Đây là pháp bảo của Trương Tiểu Phàm - Phệ Hồn Côn!
- Biết ngay mà!
- Tông chủ, chúng ta có thể cũng có một cái không?
Đám người mồm năm miệng mười, nhao nhao vây quanh Ôn Bình.
Ôn Bình bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu, nói:
- Đều có cơ hội, lúc các ngươi xem Tru Tiên, có xác suất rất nhỏ thu được một vật ngẫu nhiên trong thế giới Tru Tiên!
Hoài Diệp há miệng, cảm thán:
- Oa!
- Vậy ta muốn một thanh phi kiếm!
- Ta muốn pháp khí Hổ Phách Chu Lăng của Điền sư muội!
...
Bỏ qua tiếng nghị luận ầm ỹ, Ôn Bình đưa mắt nhìn sang Mộ Dung Trì.
Mộ Dung Trì cũng đưa ánh mắt nhìn sang đám đệ tử Bất Hủ Tông.
Nếu như đi nói cho người khác, một chỗ có bảy vị Thông Huyền Cảnh chết cùng lúc, đám người kia chứng kiến xong không những không để tâm mà còn đi bàn về chuyện khác, chắc hẳn sẽ không có ai tin tưởng, nói ra sẽ bị người nghe xem là bịa đặt, tào lao, đồn đãi vô căn cứ.
Nói thật, nếu như có người nói với hắn như vậy, hắn cũng không tin.
Nhưng bây giờ hắn tận mắt chứng kiến, không tin không được.
Ôn Bình lên tiếng :
- Tiền bối, ngươi còn có việc sao?
Mộ Dung Trì nở một nụ cười lúng túng, trả lời :
- Tiểu tử, coi như ta xui xẻo, đệ tử này của ta chỉ có thể tặng cho ngươi!
Mặc dù không muốn, nhưng hắn phải làm vậy.
Ai dám cam đoan rằng một kẻ mười tám tuổi có thể giết bảy tên Thông Huyền Cảnh sơ kỳ sẽ không có một nhân vật khủng bố đứng sau lưng?
Lúc Mộ Dung Trì chuẩn bị đi, nhịn không được quay đầu hỏi:
- Tiểu tử, chiêu phóng ra hỏa diễm kia của ngươi là chiêu gì?
Ôn Bình hỏi:
- Muốn học?
Mộ Dung Trì cười hắc hắc, khẽ gật đầu.
Ôn Bình tiếp tục nói:
- Gia nhập Bất Hủ Tông, ta dạy cho ngươi!
- Chuyện này... Thôi, còn có một ngôi nhà to lớn cần lão phu làm trụ cột đâu nè.
Rơi vào đường cùng, Mộ Dung Trì đành phải lắc lắc đầu, bỏ qua cái ý nghĩ này.
...
Thành lâu Thương Ngô thành.
Hoàn Thành nhìn về Vân Lam sơn xa xa, hướng đầu lĩnh Thần Cơ Doanh - Mộ Dung Hi đang đứng bên cạnh nói:
- Dung Hy, thám tử của ngươi sao lại làm việc chậm chạp như vậy?
- Đại nhân, là ngài quá nóng vội rồi. Theo ti chức, ngài muốn xem sao không tư mình đi đến đó? Bất quá lấy phán đoán của ti chức, những người kia cũng chỉ là tự tìm đường chết thôi, ngay cả yêu vương đều bị Bất Hủ Tông thu phục, trừ khi hai trong ba vị đại chấp sự của Bách Tông liên minh tới đây, nếu không, ai có thể động tới Bất Hủ Tông?
Mộ Dung Hi cười cười.
Hoàn Thành gật gù, cũng cười cười, có lẽ là đang có ý nghĩ như Mộ Dung Hi nói.
...
Trong một ngõ sâu Thương Ngô thành, một nam nhân trung niên lảo đảo hành tẩu, nếu như nhìn kỹ thậm chí có thể nhìn thấy xương sống trắng hếu lộ ra sau lưng, vừa đi vừa gầm gừ rên rỉ.
Người này là Dạ Tam, may mắn kéo dài một tia sinh cơ.
Bất quá, nhìn thương thế của hắn, có lẽ nhiều nhất là sống không quá hai ngày nữa.
Sai khi hắn đi vào ngõ nhỏ, tiến vào một nhà thanh lâu gần đó.
Dưới tiếng hét sợ hãi của nghệ kỹ, Dạ Tam tìm được Dạ Ma đang ôm hai nữ tử uống rượu, sau đó cả người vô lực, ngã xuống.
- Đại nhân!
Nghe được tiếng gọi vô lực này, Dạ Ma lập tức quay đầu.
Lúc nhìn người tới vậy mà là Dạ Tam, lập tức đẩy nữ tử qua một bên, muốn đi đỡ Dạ Tam dậy, nhưng khi nhìn thấy thảm trạng của thân thể hắn, Dạ Ma ngây ngẩn cả người.
- Xảy ra chuyện gì? Mấy người còn lại đâu?
- Đại nhân, bọn họ đều chết hết, chỉ có ta còn sống sót chạy về!
- Đều chết hết? Ta chỉ để cho các ngươi đi thăm dò hư thực Bất Hủ Tông, làm sao lại thành cái dạng này?
Lúc Dạ Ma nói ra lời này, cả người đều bắt đầu trở nên nóng nảy.
Chết sáu vị Thông Huyền Cảnh.
Cái này bảo hắn làm sao có thể bàn giao khi trở về?