Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Dạ Ma hô:
- Tú bà, cho ta một phòng riêng! Nhanh!
Một phụ nhân mặt đầy son phấn vội vàng phất tay với đám "vịt", ý bảo lui ra ngoài, còn phụ nhân thì tự thân dẫn Dạ Ma đi lên một gian phòng ở lầu ba.
Sau khi vào phòng, Dạ Ma lạnh giọng nói với Tú Bà:
- Không cho ai quấy rầy ta, nếu không tới một cái, ta liền giết một cái!
Tú bà bị dọa giật nảy mình, vội vàng ứng tiếng :
- Sẽ không, sẽ không có ai tới quấy rầy ngài đâu!
Dứt lời, Tú bà nhanh chóng lui ra ngoài.
Dạ Ma lập tức lấy dược vật từ trong tàng giới ra, muốn đắp lên lưng Dạ Tam.
- Không phải ta chỉ để các ngươi đi thăm dò tình hình Bất Hủ Tông thôi sao?
Bất quá, Dạ Tam lại ngăn cản Dạ Ma đắp thuốc cho mình, khó khăn nói:
- Đại nhân, không cần phải phí sức nữa, kinh mạch của ta đã bị hủy hết, sinh cơ đã hết, cưỡng ép tục mệnh mới có thể trở về gặp ngài một lần. Xin nghe ta nói!
Dạ Tam nắm lấy tay Dạ Ma, nói tiếp:
- Vốn là chúng ta cải trang đi tìm hiểu, ai ngờ gặp phải gia chủ Mộ Dung gia - Mộ Dung Trì, lão già kia vạch trần thực lực của chúng ta. Tông chủ Bất Hủ Tông kia đích thân ra tay, hơn nữa còn phái Thông Huyền Cảnh ra chặn đường lui chúng ta...
Nghe được đến đây, sắc mặt Dạ Ma thay đổi từ hạnh phúc sang tức giận cực độ.
- Mộ Dung cẩu tặc!
Dạ Ma lạnh giọng hô lên ngoại hiệu mà hắn vừa nghĩ ra cho Mộ Dung Trì.
Dạ Tam tiếp tục nói:
- Trong tay tông chủ Bất Hủ Tông kia có một cây gậy, Hoàng Tuyền Huyết Ẩm Đao đụng phải nó đều phải gãy đôi. Hơn nữa, tông chủ Bất Hủ Tông kia dùng nó đập, vậy mà một gậy chết một người. Đại nhân, lúc ngài tới đó, nhất định phải đoạt được nó!
Dạ Ma thất kinh trong lòng, thì thầm một câu:
- Hoàng Tuyền Huyết Ẩm Đao vậy mà bị nó đập gãy, không nghĩ tới Bất Hủ Tông này lại có loại bảo vật như vậy. Không bước vào Thông Huyền Cảnh liền có thể phóng ra hỏa diễm, hiện tại lại thêm một cây gậy có thể giết Thông Huyền Cảnh. Có ý tứ, Dạ Tam, an tâm ra đi, ngươi hi sinh rất có giá trị!
Nói xong, Dạ Ma đứng dậy, đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra xa xa.
Tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì.
Cũng vào lúc này, con mắt Dạ Tam đóng lại vĩnh viễn.
Dạ Ma cũng không quay đầu lại, lẩm bẩm :
- Lệnh treo thưởng đã đánh động toàn bộ Đông Hồ, người tới cũng không phải chỉ có Bích Lạc Hoàng Tuyền, một khi Thương Ngô thành loạn, thừa cơ lấy đi cây gậy mà Dạ Tam nói, hẳn là biện pháp tốt nhất hiện tại!
...
Vân Lam sơn.
Ôn Bình mở sáu cái tàng giới ra, có chút thất vọng.
Sáu cái chiếc nhẫn, chỉ có vài bộ quần áo, một ít vũ khí, ngoài ra, không còn ngoài ra nữa, chỉ có mấy vật kia mà thôi.
Nếu như một cái nhẫn như vậy thì Ôn Bình cũng cảm thấy bình thường, đằng này cả sáu cái nhẫn đều như nhau, Ôn Bình cũng không hiểu mấy người này để tài sản ở đâu.
Nhưng vẫn đỡ là tìm được mười mai bạch tinh màu ngà sữa.
Tính số phí nhập môn vạn kim, mười vạn kim lấy được từ tàng giới Hàn Vấn, lại thêm mười mai bạch tinh ở đây, tổng cộng đã vượt qua hai trăm ngàn kim tệ.
Thăng cấp Thính Vũ các cần ba trăm ngàn kim tệ, sắp được rồi.
Đang lúc Ôn Bình định cất bạch tinh vào tàng giới, thanh âm hệ thống vang lên bên tai:
- Tuyên bố nhiệm vụ.
Đây là thanh âm làm Ôn Bình vui vẻ nhất.
- Nhiệm vụ phụ: Một số đệ tử.
- Làm một tông môn siêu cấp, không thể thiếu đệ tử tinh anh, bọn họ là trụ cột tương lai của tông môn.
- Chiêu mộ: Tông môn tích lũy năm đệ tử tam tinh tư chất.
- Ban thưởng: Ngẫu nhiên thăng cấp miễn phí một kiến trúc.
Ôn Bình lập tức xòe tay ra đếm, bây giờ đệ tử trong tông có tư chất tam tinh là Diệu Âm, Tần Mịch, Triệu Tinh, Triệu Dịch, Dương Hề.
- Hệ thống, chẳng phải là có năm người rồi sao?
- Dương Hề thuộc về thiên tài tứ tinh, không phân loại tại đệ tử tinh anh.
- Ta...
Ôn Bình bó tay rồi.
Bất quá nghĩ đến phần thưởng của nhiệm vụ này là ngẫu nhiên thăng cấp kiến trúc một lần, Ôn Bình cũng không muốn lèo nhèo với hệ thống làm gì.
Đến chạng vạng tối, tất cả mọi người đều kéo nhau tới tìm Ôn Bình.
Tần Mịch vừa đi vừa nói:
- Các vị tranh thủ thời gian chúc mừng ta nha, hôm nay ta đã lĩnh ngộ được Hỏa Diễm thuật của Thập Tầng Tháp.
- Nhanh như vậy?
Mấy người Dương Nhạc Nhạc một bên đều lộ ra sự kinh hãi.
Tần Mịch lại tiếp tục cười nói:
- Cho nên, đêm nay các vị xem Tru Tiên, kim tệ cứ để ta bao hết!
Dương Nhạc Nhạc một trận ước ao ghen tị về sau, nói :
- Vậy ta muốn đi khu Thân lâm kỳ cảnh!
Triệu Tinh một bên nhịn không được, nói:
- Oa, ngươi còn mặt mũi đại sư huynh sao? Chiếm tiện nghi sư đệ không khách khí như vậy!
- Thì sao?
Dương Nhạc Nhạc hừ lạnh một tiếng, nhanh chân chạy.
Triệu Tinh đuổi theo, vừa đuổi vừa hô:
- Dương Nhạc Nhạc, có giỏi thì đừng chạy!
Nương theo tiếng cười của mọi người, Ôn Bình nói:
- Vì để không chậm trễ mọi người tu hành, từ hôm nay trở đi, mỗi người một ngày chỉ có thể xem Tru Tiên hai canh giờ?
Hoàn Sơn xụ mặt.
- Hai canh giờ, hơi ít nha!
Tần Sơn cũng đi theo lên tiếng:
- Đúng vậy, hơi ít! Tông chủ có thể cho thêm một ít không?
Ôn Bình dứt khoát ứng tiếng :
- Hai canh giờ là hai canh giờ, không cần nhiều lời!
Đám người nghe Ôn Bình nói như vậy, sắc mặt nguội lạnh.
Thế nhưng Ôn Bình xưa nay nói một không hai, điểm này bọn họ đã biết.
Cho nên chỉ có thể tiếp nhận chuyện thời gian xem kịch bị rút ngắn.
...
Lúc chạng vạng tối tối, dưới cổng của Thương Ngô thành. Một lão giả còng lưng, bộ dạng sáu mươi tuổi, ngồi trên lưng ngựa, chậm rãi đi đến dưới cổng thành. Khi ngựa dừng lại, lão hải híp mắt nhìn thành lâu, cùng ngoài thành. Khi thấy ngoài thành một mảnh hỗn độn, lão giả cười một tiếng, sau đó quay sang hỏi người bên cạnh:
- Tiểu Mị, ngươi nói là Đan Long kia thừa tiền hay là ngốc thật?
Phụ nhân cười, lắc đầu:
- Không biết, có thể là ngốc thật!
- Chắc là như vậy! Không phải ngốc thì sao lại lấy năm mươi mai bạch tinh treo thưởng cho một vô tinh tông môn? Thật đúng là bỏ được!
Lão giả nói xong, đi vào thành.
...
Sau một nén hương.
Lại có một xe ngựa đi tới.
Trong xe ngựa có ai thì tạm thời không biết, thế nhưng chỉ riêng "xa phu" đánh xe như thế, ai cũng không dám ngăn họ lại.
Hoàn Thành đứng ở trên tường thành, sắc mặt lạnh lùng. Mộ Dung Hi một bên cũng như vậy, chung quanh bọn họ là tất cả tinh nhuệ Thần Cơ doanh, họ đã đứng ở đây nửa ngày. Trong vòng nửa ngày này, Hoàn Thành không dám hạ lệnh làm bất cứ chuyện gì, bởi vì hôm nay Thương Ngô thành đã có rất nhiều Thông Huyền Cảnh đến.
Lấy tu vi Thông Huyền Cảnh sơ kỳ của hắn nhìn trộm, chí ít phát hiện bảy, tám vị Thông Huyền Cảnh.
Cái này còn chưa tính bảy vị đã chết tại Bất Hủ Tông vào trưa nay.
Đáng sợ nhất là còn có một số hắn không nhìn ra, nhưng lại có Thông Huyền Cảnh một bên phục thị, làm xa phu. Không cần đoán cũng biết đó là Thông Huyền Cảnh tiền bối.
Thông Huyền Cảnh vào Thương Ngô thành nhiều như vậy, Hoàn Thành có chút lúng túng rồi.
- Cái Thương Ngô thành này là như thế nào? Muốn lật trời rồi?
Hoàn Thành nhịn không được nhìn về phía Vân Lam sơn, thầm nghĩ :
- Chẳng lẽ tiểu tử Ôn Bình kia lại chọc tới đại họa gì?
Dần dần, đêm cũng sâu.
Sau khi bầu trời bị màn đêm hoàn toàn bao phủ, tại lầu các thành lâu. Dạ Ma mặc y phục đen, nằm ở đó, dường như là hoàn toàn dung nhập đêm tối.
Mà ở đây không tới hai canh giờ, Dạ Ma đã cảm thấy mừng như điên.
Bởi vì trong hai canh giờ này, hắn lần lượt cảm thấy xuất hiện hai cỗ khí tức Thông Huyền Cảnh.
Đương nhiên đây là cẩn thận phỏng đoán.
Đến cùng có bao nhiêu Thông Huyền Cảnh vì năm mươi mai bạch tinh mà tới, lấy bí thuật hỏa xà kia, tạm thời còn chưa thể nói trước.
Tóm lại, mai là một ngày náo nhiệt.