Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 178 - 【Vip】 Không Linh Sơn - Linh Doãn

【VIP】 Không Linh Sơn - Linh Doãn 【VIP】 Không Linh Sơn - Linh Doãn

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Cứ một mực nằm sấp như vậy, Dạ Ma không nhúc nhích. Đến lúc nửa đêm, đỉnh đầu bỗng kéo tới một đóa mây đen, phủ lên toàn bộ Thương Ngô thành. Trong khoảnh khắc, mưa nhỏ tí tách rơi xuống, đầu đường cuối ngõ dần dần vắng vẻ. Nhưng Dạ Ma vẫn nắm ở đó không di chuyển, ánh mắt vẫn cứ nhìn về phía cửa thành. Không vì cái gì khác, chỉ là muốn biết có bao nhiêu người tiến nhập Thương Ngô thành.

Đúng lúc này, hai con ngươi Dạ Ma co rút lại. Nơi đó, mưa phùn mông lung, thế nhưng người đó hóa thành tro hắn cũng có thể nhận ra. Chính là gia chủ Mộ Dung gia - Mộ Dung Trì! Căn cứ Dạ Tam nói, bọn họ vốn là cải trang ăn mặc, dùng bí pháp ẩn nấp cùng cảnh giới căn bản là không thể nhìn ra. Nếu không phải Mộ Dung Trì nói ra, lần thăm dò của bọn hắn cũng không trở thành một lần sinh tử chém giết. Có thể nói, Mộ Dung Trì là tên đồng phạm gián tiếp làm Bích Lạc Hoàng Tuyền chết đi bảy vị Thông Huyền Cảnh. Hiện tại tên đồng phạm này lại muốn rời Thương Ngô thành.

Không có khả năng để hắn đi như vậy.

Dạ Ma không còn muốn nằm ở đây, vừa định đứng dậy, tiếng vó ngựa ngoài thành khiến hắn dừng lại hành động của mình.

- Đinh linh! Thanh âm móng ngựa đạp nước nương theo thanh âm thanh thúy tại dưới đêm mưa cũng truyền tới.

Sau khi nghe được thanh âm này, Dạ Ma trong lòng hoảng hốt, thầm nghĩ trong lòng: Người của Không Linh Sơn cũng tới sao?

Không Linh Sơn là tồn tại dạng gì?

Đây là tồn tại thế lực nhị tinh siêu việt, bọn họ vậy mà cũng coi trọng năm mươi mai bạch tinh treo thưởng?

Không có chuyện đó! Năm mươi mai bạch tinh đối với bọn hắn là thật nhiều, nhưng đối với một tông môn chuyên "bán mạng" mà nói, năm mươi mai bạch tinh chả là thá gì.

Đem bản thân "bán" cho một thế lực nhị tinh, giúp bọn họ giải quyết hết đối thủ đang giao phong, cái này một đơn xuống tới liền là trên trăm mai bạch tinh.

Hơn nữa, nó cũng giống như Bách Tông Liên Minh vậy, Không Linh Sơn ở Đông Hồ chỉ là một chi nhánh nhỏ, mặc dù thực lực chi nhánh này không bằng Phi Ngư Đảo, thế nhưng cũng không có chuyện sẽ tiếp lấy treo thưởng năm mươi mai bạch tinh này. Bởi vì cái giá này quá thấp.

Còn đang nghĩ ngợi, người tới tới gần. Một phụ nhân bên trên một đầu hồng mã hấp dẫn sự chú ý của Dạ Ma cùng binh sĩ canh cổng thành, đó là một phụ nhân cực kỳ xinh đẹp. Niên kỷ nhìn qua chỉ có hơn ba mươi, người đẹp hết thời vẫn còn phong vận. Mặc dù là cưỡi ngựa đi trong đêm mưa nhưng không có một hạt mưa nào bám lên người nàng. Nước mưa vậy mà tự né tránh quanh nàng.

- Ngự!

Phụ nhân kéo ngựa dừng lại, hướng binh sĩ trên cổng thành hô:

- Mở cửa thành ra!

Bên cạnh mấy binh sĩ, Mộ Dung Hi cau mày, bất quá vẫn hướng về phía binh sĩ dưới thành hô một tiếng:

- Mở cửa thành ra! Kẽo kẹt!

Cửa gỗ nặng nề từ từ mở ra. Dạ Ma lúc này chậm rãi đem thân thể chuyển xuống, chuẩn bị rời đi nơi này. Hắn biết bây giờ có nhìn thêm cũng không có ích gì nữa, người của Không Linh Sơn cũng tới, Thương Ngô thành đã đủ nước cho cá lội.

Chủ yếu nhất là hắn cũng không đảm bảo thủ đoạn che giấu khí tức của mình có thể qua mắt người Không Linh Sơn. Mưa rơi trên người sẽ phát ra thanh âm khác với mưa rơi trên ngói, người của Không Linh Sơn sẽ nghe ra được. Về phần lúc nào mò cá trong vũng nước đục, thì tính sau vậy.

Lại nói tới dưới cống thành. Tiếng vó ngựa tới gần, Mộ Dung Trì dừng lại. Người từ ngoài thành nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại, hai người cứ đối mặt với nhau như thế thật lâu.

Mộ Dung Trì mở miệng trước :

- Không biết là vị nào của Không Linh Sơn?!

Phụ nhân nhàn nhạt lên tiếng

:

- Linh Doãn!

Lông mày Mộ Dung Trì run lên, trong lòng giật thót một cái, tiếp tục nói:

- Linh Doãn, không biết ngọn gió nào đưa ngươi thổi tới Thương Ngô thành nhỏ bé này?!

Linh Doãn! Một trong ba đại hộ pháp Không Linh Sơn! Thực lực đã đứng tại Thông Huyền Cảnh đỉnh phong. Có thể thắng nàng, trừ tông chủ của ba đại thế lực Phi Ngư Đảo, hoặc là một số lão cổ đồng thích núp trong bóng tối.

Mộ Dung Trì âm thầm kinh hãi: Nàng đến Thương Ngô thành làm gì?

Sau một khắc, Linh Doãn liếc mắt nhìn Mộ Dung Trì, hỏi:

- Mộ Dung Trì? Mộ Dung Trì gật đầu.

Linh Doãn cười cười, nói:

- Ngươi tới trước ta một bước, đúng, dù sao chúng ta sớm muộn cũng đấu một trận, không bằng hiện tại đấu luôn!

Mộ Dung Trì ngây ra một lúc, sau đó nhìn Linh Doãn nhảy xuống ngựa.

Khoan đã! Có ý gì?

Mộ Dung Trì vội vàng hỏi:

- Linh Doãn cô nương, ngươi với ta không có thâm thù đại hận gì, vì sao...

Linh Doãn cắt lời Mộ Dung Trì, vừa cười vừa nói:

- Cũng là vì Bất Hủ Tông mà đến, treo thưởng đầu người Ôn Bình chỉ có một, Hỏa Xà thuật của Bất Hủ Tông cũng chỉ có thể một người lấy. Mộ Dung Trì, ngươi là đang ngu thật hay là giả ngu?

- Ầm!

Lam sắc mạch môn lập tức phát ra thanh âm chấn mạch. Mộ Dung Trì thấy cảnh này, cả người đều thấy bất ổn.

Cái con mụ điên này mới trốn trại sao? Hay là chưa uống thuốc? Không biết chuyện gì đã muốn động thủ oánh nhau.

Đột nhiên, một thanh âm “đinh linh” truyền tới. Trong tay Linh Doãn xuất hiện một cái chuông nhỏ nương theo thanh âm chấn mạch, bên trong chuông nhỏ vậy mà bay ra mười mấy đạo lưu quang lam sắc, xông thẳng tới Mộ Dung Trì.

Mộ Dung Trì vung tay lên, mở ra mạch môn.

- Phanh!

Sau thanh âm chấn mạch qua đi, trước người Mộ Dung Trì xuất hiện một hộ thuẫn lam sắc, vững vàng tiếp nhận lưu sắc lam quang đang bay tới.

Công kích của Linh Doãn dù bị hắn hóa giải, nhưng dư ba chiến đấu vẫn ảnh hưởng đến trụ cột của mấy căn phòng hai bên đường, đổ nát.

Thấy thực sự không chiếm được chỗ tốt, Mộ Dung Trì nhìn xung quanh, nghe được tiếng thét chói tai của phàm nhân xung quanh, trong lòng không nhịn được mắng Linh Doãn này mấy câu.

Quả nhiên, niên kỷ trên trăm, thế nhưng bộ dạng ba mươi tuổi thì kiểu gì cũng bị điên.

Vừa tới Thương Ngô thành, không nói gì, chưa biết mô tê gì đã ra tay đánh người. Không phải bị điên thì là gì?

Chợt Mộ Dung Trì lấy từ trong tàng giới ra một vật.

Đó là một viên cầu màu đen, phía trên trải rộng văn tự màu trắng, Mộ Dung Trì bóp lấy nó, viên cầu bạo liệt ra, phóng xuất một cỗ khói đen che kín phương viên trăm mét, ngăn trở tầm mắt Linh Doãn, cũng ngăn cản thần niệm của nàng.

Không đến lúc nguy cấp, Mộ Dung Trì là không nỡ lấy nó ra dùng. Đây là hắn bỏ ra mấy vạn mai kim tệ mua được ở phòng giao dịch Bách Tông Liên Minh, là vật dùng khi muốn chạy trốn.

Khi Mộ Dung Trì biến mất, Linh Doãn vội vàng đi về phía trước mấy bước, sau đó cấp tốc xông ra khu khói đen này, sau khi nhìn xung quanh mấy lần, thu hồi mạch môn, nói:

- Mộ Dung Trì, coi như ngươi trốn nhanh. Bất quá đừng để ta lại nhìn thấy ngươi, nếu không giết được Ôn Bình, lão nương trước hết giết người!

Dứt lời, Linh Doãn lung lay đầu, tính toán xua tan đám khói đen này. Đáng tiếc, không có kết quả.

Không có cách, Linh Doãn đành phải dắt ngựa đi hướng đến nội thành. Mưa tiếp tục rơi xuống. Nhưng không lấn át được thanh âm la hét sợ hãi của người dân trong thành.

Còn Dạ Ma ở trên thành lâu lại lộ ra nụ cười, sau khi Linh Doãn rời đi, hắn vẫn còn hồi tưởng lại một màn vừa nãy. Có con mụ điên Linh Doãn này tới, Thương Ngô thành liền thêm náo nhiệt hơn.

Trên đường phố lại truyền tới tiếng bước chân, Dạ Ma liếc mắt nhìn ra ngoài thành, suy tư một hồi, sau đó cũng rời đi. Binh sĩ phủ thành chủ tới, cũng không dám cản lại Linh Doãn, liền cả Hoàn Thành tới cũng chỉ để mọi người tranh thủ thời gian trấn an mấy người gặp họa.

Dưới đêm mưa, Hoàn Thành nhìn mấy căn phòng bị dư ba chiến đấu lật tung, vẫn có chút tức giận. Đương nhiên vẫn bất đắc dĩ là nhiều hơn. Thông Huyền Cảnh trung cảnh. Không chọc nổi a. Cái này đoán chừng hắn là một thành chủ thất bại nhất trong ngành.

Bình Luận (0)
Comment