Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 179 - 【Vip】 Mộ Dung Trì Khuyên Bảo

【VIP】 Mộ Dung Trì Khuyên Bảo 【VIP】 Mộ Dung Trì Khuyên Bảo

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Mưa vẫn rơi.

Mặc dù không lớn, nhưng lại khiến cho đêm tối thêm phần bi thương.

Mộ Dung Hi bước đi trong mưa, nói:

- Đại nhân, có muốn đi nói với Ôn tông chủ chuyện xảy ra tối nay không?

Liên tục có Thông Huyền Cảnh vào thành như vậy, đã không còn là chuyện nhỏ nữa rồi.

Một vị Thông Huyền Cảnh cũng là một cự đầu đại nhân vật tại Đông Hồ này, thậm chí tùy tiện một cử động đều có thể quyết định đến cách cục Đông Hồ.

Nhưng hôm nay lại có mấy vị vào thành rồi.

Thông Huyền Cảnh hạ cảnh, mười vị không bằng một vị Thông Huyền Cảnh trung cảnh. Lần này tới nhiều Thông Huyền Cảnh như vậy, Bất Hủ Tông dù giết được nhiều Thông Huyền Cảnh cũng sợ toàn thân khó trở ra.

Lần này chỉ sợ là đại kiếp của Bất Hủ Tông.

Hoàn Thành đứng dưới mưa, mắt nhìn xung quanh, một lúc sau, mở miệng:

- Nói cũng không có ý nghĩa gì, hiện tại chỉ mong đồ vật áp đáy của tiểu tử kia đủ cứng, nếu không mấy tên Thông Huyền Cảnh này tới kiếm chuyện, đủ để Bất Hủ Tông hủy diệt mấy lần. Hi vọng đêm nay có thể bình an vô sự đi!

Mộ Dung Hi gật đầu.

Hắn không đi hỏi thêm Hoàn Thành làm gì, đi báo cho Ôn Bình biết chuyện đã xảy ra xác thực không có bao nhiêu ý nghĩa, đánh không lại chung quy là đánh không lại.

Nếu có thể thắng vậy nói ra lại càng không có ý nghĩa.

- Đại nhân, ngài nói Ôn tông chủ rốt cuộc đã làm chuyện gì? Rõ ràng là không hề rời đi Thương Ngô thành mà? Tại sao lại có nhiều đại nhân vật Đông Hồ tới đây như vậy?

Ba cái nghi vấn…

Trong đêm mưa, Mộ Dung Hi nhíu mày.

Đồng thời, cũng khiến lông mày Hoàn Thành nhíu chặt.

Hoàn Thành trầm mặc một lúc lâu, nói:

- Mặc kệ là nguyên nhân gì, tối nay ngươi đi sơ tán người dân Thanh Thủy nhai cùng mấy con phố ở gần Vân Lam Sơn đi!

- Rõ! Ti chức đi làm ngay!

Mô Dung Hi không dám chậm trễ, vội vàng phân phó thuộc hạ vài câu rồi đi ngay.

...

Dưới chân núi Vân Lam Sơn.

Mộ Dung Trì không ngừng độn đi, cuối cùng dừng ở nơi này, quét mắt nhìn bốn phía, thấy không có ai, vội vàng cất bước đi lên thềm đá. Khi đến tầng cao nhất, vừa vặn nhìn thấy Ôn Bình đứng ở đó.

Rất tốt!

Cũng đỡ hắn phải đi tìm.

Mộ Dung Trì mở miệng nói thẳng:

- Ôn tông chủ, ngươi có chuyện lớn rồi!

- A, ta có thể có chuyện gì?

Ôn Bình cười một tiếng, Mộ Dung Trì này lại lên núi nói mình có chuyện.

Nếu như không phải biết trước lão già này không có ý xấu, hắn thật giống như là tới cửa khiêu khích.

Mộ Dung Trì vội vàng giải thích :

- Ngươi bị người treo thưởng!

Nghe nói như thế, biểu lộ Ôn Bình đọng lại:

- Có người treo thưởng ta!?

- Mặc dù là không biết người phương nào đem ngươi làm đối tượng treo thưởng. Thế nhưng là đã có Thông Huyền Cảnh vào thành, hơn nữa, không chỉ một người. Kẻ tới cũng không phải là Thông Huyền Cảnh bình thường!

Nếu như là một vị, con mụ điên Linh Doãn kia cũng không phân biệt tốt xấu mà trực tiếp động thủ, lão bà nương kia vốn không muốn hắn tiếp nhận treo thưởng.

Dứt lời, hắn liền chờ lấy phản ứng của Ôn Bình.

Mục đích hắn lên núi rất rõ ràng, là muốn mang đi Dương Hề. Ban ngày nhìn thấy Ôn Bình có thực lực giết chết Thông Huyền Cảnh hạ cảnh, hắn liền biết mình muốn đoạt Dương Hề là không được. Nhưng giờ thì khác.

Bất Hủ Tông bị người phát treo thưởng, có thể khiến cho Thông Huyền Cảnh ra tay tức là số tiền thưởng không ít, người muốn lấy treo thưởng sẽ không ít được. Thông Huyền Cảnh tới một vị, rồi sẽ có người thứ hai.

Cho nên hắn phải mang Dương Hề đi.

Không thể để cho Dương Hề bị vạ lây.

Nhưng mà Ôn Bình chỉ là chắp tay đáp lễ, nhàn nhạt lên tiếng :

- Tiền bối, đa tạ ngươi đã báo cho ta biết!

Mộ Dung Trì thấy thế, vội vàng nói:

- Tiểu tử, không phải một vị Thông Huyền Cảnh muốn ngươi chết. Ngươi có năng lực tự vệ, thế nhưng mấy đệ tử luyện thể kia, nếu đám Thông Huyền Cảnh muốn giết bọn hắn, ai có thể cản?

Mưa dần dần làm ướt tóc dài cùng quần áo Mộ Dung Trì, mà hắn cũng không thèm để ý, sau khi xoa xoa con mắt, hắn dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Ôn Bình.

Hắn đang chờ!

Chờ người tông chủ trẻ tuổi này cải biến ý nghĩ.

Thông Huyền Cảnh muốn giết một Luyện thể tu sĩ, chỉ cần để dư ba mạch thuật đập bẹp là được, không cần trực tiếp nhắm vào.

Mà Ôn Bình nhìn dáng vẻ Mộ Dung Trì, tâm hơi có chút bất đắc dĩ. Đối với người này, hắn chỉ có thể nói một câu: Thật là một người khó chơi!

Đau đầu ở đây là lão không phải địch nhân.

Nếu là địch nhân thì dễ xử lý rồi.

Ôn Bình ứng tiếng nói:

- Mộ Dung tiền bối, nếu như không có chuyện gì khác thì ngài xuống núi đi, y phục ướt hết rồi. Bất Hủ Tông có quy định, không lưu ngoại nhân qua đêm. Ngài nếu thật lo lắng cho Dương Hề, ngươi tìm một nơi ở dưới chân núi, nếu có người đánh tới, muốn tổn thương Dương Hề, ngài đến cứu cũng không muộn. Cũng là Thông Huyền Cảnh, bọn họ kiểu gì cũng cho một phần mặt mũi, bỏ qua người vô tội!

Mộ Dung Trì vội vàng giải thích :

- Không phải, ý lão phu không phải như vậy!

Ôn Bình ngắt lời hắn, đẩy hắn quay lưng đi xuống núi.

- Không phải!

- Tiền bối, đi thong thả, không tiễn!

Nhìn bóng lưng Mộ Dung Trì, Ôn Bình lắc đầu, sau đó trở về Thính Vũ các.

Mà Mộ Dung Trì cũng đành chịu, đành phải tìm một khách sạn bên ngoài Thanh Thủy phố, qua loa ở.

...

Lại nói tới Linh Doãn.

Sau khi đi về phía trước thêm một đoạn, đầu hồng mã bên cạnh bỗng hóa thành hình người. Rõ ràng là một thân người trần trụi, hai con ngươi như sao. Thân thể nam nhân cường tráng. Sau khi hóa thành hình người, hắn lập tức bung ra một cái ô, sau đó bồi bạn Linh Doãn đi trong đêm mưa. Mặc dù cái ô có chút dư thừa, nhưng vẫn giơ lên như vậy.

Đi ra thêm một đoạn không xa, Linh Doãn hỏi:

- Hồng Diệp, ngươi nói lão nương nên tối nay động thủ hay là ngày mai?

Đêm nay và ngày mai, cách nhau chỉ có ba canh giờ, thế nhưng khác nhau rất lớn.

Tối nay động thủ, dạ hắc phong cao, chính là đêm giết người. Hơn nữa tối muộn, cũng dễ dàng đắc thủ. Chỉ sợ có chim sẻ núp đằng sau, nàng dám cam đoan, cái Thương Ngô thành này còn có Thông Huyền Cảnh khác.

Năm mươi mai bạch tinh treo thưởng, treo thưởng một cái vô tinh tông môn, cái này đã đủ hấp dẫn một hai tên Thông Huyền Cảnh.

Mà đệ tử Bất Hủ Tông tại Thập Tú thí luyện thả ra Hỏa xà thuật, cũng không phải là sức hấp dẫn mỗi năm mươi mai bạch tinh kia, chủ yếu là nó không cần phóng xuất mạch môn cũng có thể sử dụng.

Cân nhắc một hồi, thuật pháp hỏa xà kia có sức hấp dẫn lớn hơn.

Nàng là vì nó mà tới.

Kiếm năm mươi mai bạch tinh, xem như là tiện thể.

Chính nàng không cần dùng, nhưng có thể ném cho đệ tử tu luyện, thực lực của đệ tử bên mình tất nhiên sẽ tăng mạnh. Nếu như mình cũng có thể dùng, thì không còn gì đẹp hơn.

Đại yêu một bên lộ ra tiếu dung, vươn tay tiếp lấy hạt mưa phùn, xem xét một hồi sau đó nói:

- Mưa phùn mông lung, là thời điểm thích hợp. Chủ nhân, đây chỉ là một vô tinh tông môn mà thôi. Theo lời đồn từ Hoàng Lê thành, bọn hắn có thể chém đứt một tay của Man Bộ Thông huyền, theo ta đoán, thực lực cũng chỉ tối đa là Thông Huyền Cảnh mà thôi. Cùng cảnh giới, đại nhân không cần chờ tới ngày mai!

Linh Doãn nói:

- Vậy còn cần nhờ đến ngươi!

Nàng không ngốc.

Nàng biết hiện tại Thương Ngô thành chắc chắn là có chim sẻ đang ẩn núp.

Nàng tùy tiện tiến đánh lên núi, khẳng định là dễ dàng đắc thủ, thế nhưng cũng tạo cơ hội cho đối phương.

Đại yêu do dự, sau đó mở miệng :

- Chủ nhân yên tâm!

Linh Doãn gật đầu, sau đó cất bước đi tiếp. Trừ những binh sĩ thường xuyên đi qua bên cạnh họ, không còn người khác.

Sau nửa nén hương, Linh Doãn dọc theo tường thành đi đến chân núi Vân Lam sơn, đừng bảo là người, ngay cả một căn nhà hoàn chỉnh cũng không có.

Nhưng vì cẩn thận, Linh Doãn vẫn để đại yêu bên cạnh xuất thủ.

Đại yêu thôn vân thổ vụ, nháy mắt liền phun ra một tầng sương mù thật dày, bao phủ Vân Lam sơn lại.

Thời khắc này Vân Lam sơn giống như cái bánh bao nóng, sương mù là vỏ bánh, Bất Hủ Tông là nhân bánh.

Từ bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Bình Luận (0)
Comment