Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 180 - 【Vip】 Linh Doãn Lên Núi

【VIP】 Linh Doãn Lên Núi 【VIP】 Linh Doãn Lên Núi

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Thế nhưng là trải qua một cơn mưa nhỏ như thế, sương mù bỗng nhiên tản ra, Bất Hủ Tông khôi phục dáng dấp ban đầu.

Mưa nhỏ vẫn rơi trong đêm, trời tối như mực, giơ tay không nhìn thấy năm ngón.

Tại lúc Linh Doãn cất bước đi lên Vân Lam sơn, thân hình lại biến mất trong đêm tối, nhưng ở khoảng cách mười mét thì vẫn có thể thấy rõ ràng.

Tất nhiên, có một điểm quan trọng ở đây là đó là biên giới mà sương mù che phủ Bất Hủ Tông.

Khi Linh Doãn đi vào trong đó, cho dù là bên ngoài đứng cách xa chỉ có mấy bước cũng không nhìn thấy Linh Doãn, Linh Doãn đi vào phạm vi Bất Hủ Tông lại giống như là biến mất vậy.

Toàn bộ quá trình, chỉ hoàn thành trong ba cái hô hấp.

Nếu như không phải là luôn dán mắt chằm chằm vào Bất Hủ Tông, chẳng có ai sẽ nghĩ tới có chuyện kỳ lạ như vậy phát sinh.

Sau khi Linh Doãn đi vào, khóe miệng khẽ kéo lên một nụ cười, trong lòng thầm nghĩ: Ta dùng mười năm tuổi thọ của yêu bộc để đổi lấy một canh giờ làm "mù mắt đám chim sẻ" , thật sự là tiện nghi cho các ngươi rồi!

Linh Doãn vừa tiến nhập, đại yêu sau lưng lập tức theo đến, nói nhỏ:

- Chủ nhân, chúng ta nhất định phải trong thời gian một canh giờ hoàn thành kế hoạch, đồng thời rút khỏi đây. Chúng ta rút lui từ biên giới tòa thành lâu này, sẽ dễ dàng rời khỏi Thương Ngô thành. Có mê trận yểm hộ, sẽ không ai phát giác được.

- Ừm!

Linh Doãn gật gù, khóe miệng không thể tắt nụ cười.

Những "chim sẻ" kia, hẳn là không nghĩ tới ta lại có một đầu Vụ Phương đại yêu a?

Sương mù do Vụ Phương phóng thích ra, đừng nói là Thông Huyền Cảnh muốn xem nó, cho dù là Thông Huyền Cảnh tới, cũng rất khó thoát ra. Đồng thời, nó lại là mê vụ khốn trụ, nếu có người xông vào sẽ không thể hoạt động tự do.

Lúc trước thu phục đầu Vụ Phương đại yêu này, nàng suýt bị mê vụ vây chết.

Bất quá bây giờ, nàng thật là cảm thấy đầu Vụ Phương này mình thu phục rất có giá trị, cho dù là lúc trước kém chút mất mạng cũng đáng giá.

Duy có điều không ổn lắm ở đây là khi thi triển mê vụ này cần hao tổn tuổi thọ yêu bộc Vụ Phương, một lần thi triển là hao tổn mười năm tuổi thọ.

Bất quá, nghĩ đến việc lấy được năm mươi mai bạch tinh cùng thuật pháp hỏa xà kia, cũng đáng giá lắm!

Tại lúc Linh Doãn đi lên núi, nguyên bản Ôn Bình đang đi tới Thính Vũ các chợt nghe được thanh âm của hệ thống.

- Kí chủ, có một Thông Huyền Cảnh, còn có một đầu đại yêu Thông Huyền Cảnh hạ cảnh đến gần. Đồng thời kiểm trắc đến có yêu vụ bao phủ Bất Hủ Tông.

- Yêu vụ?

Ôn Bình lập tức ngẩng đầu nhìn trời, tối thui.

Nhìn kỹ một hồi, cũng không phát hiện điều gì khác thường, bất quá hắn tin tưởng hệ thống không lừa hắn.

Vội vàng hỏi lại:

- Yêu vụ này có nguy hại gì sao?

Hệ thống ứng tiếng:

- Loại yêu vụ này giống như là mê trận vậy, do một đầu đại yêu Vụ Phương phóng thích, sương mù này có thể vây khốn con người, đồng thời cũng khiến cho người bên ngoài không thể nhìn thấu bên trong, cho dù là bên trong sương mù có người, người bên ngoài cũng không thể nhìn thấy gì, bất quá người ở bên trong lại có thể nhìn thấy người bên ngoài.

Nghe được hệ thống nói, Ôn Bình hơi kinh ngạc.

Thế giới rộng lớn, cái gì cũng có thể có. Đầu Vụ Phương đại yêu này vậy mà có thể phóng xuất ra loại mê trận này.

Mặc dù không bằng mê trận của Thính Vũ các, thế nhưng là cũng không kém nhiều đâu.

Ôn Bình hỏi:

- Có thể xua tan sao?

Hệ thống ứng tiếng :

- Nếu như Kí chủ muốn, tùy thời có thể, thiên địa Bất Hủ Tông sau khi trải qua cải tạo, có thể tự động tan rã những mê vụ cấp thấp này, thế nhưng làm như vậy sẽ kinh động đến đại yêu phóng thích mê vụ này.

Ôn Bình suy nghĩ một hồi, nói:

- Vậy khoan hãy thanh lý, nhìn xem đầu đại yêu cùng Thông Huyền Cảnh kia muốn diễn trò gì!

Dứt lời, Ôn Bình để Ác Linh Kỵ Sĩ cũng đứng xa xa một bên, không có lập tức động thủ đi giải quyết bọn họ.

Một bên khác, Linh Doãn lên núi, chân đạp gãy cành khô dưới đất mà đi. Mưa cũng dừng ở thời điểm này, mây đen thật dầy cũng trở nên đơn bạc, gió thổi qua, lộ ra bầu trời lấm chấm sao. Lúc sắp tới đỉnh núi, Linh Doãn dừng bước.

Phía trước có từng trận trận tiếng ngáy to, phá vỡ sự tĩnh mịch của đêm tối.

Bẹp!

Bẹp!

(??? )

Sau đó lại là thanh âm ngáy to như sấm.

Nghe qua, nơi phát ra thanh âm cũng chỉ cách xa có mười trượng.

Vụ Phương nhăn lông mày lại, nói:

- Chủ nhân, ngài cứ đi tiếp đi, ta đem nó giải quyết!

Linh Doãn gật gù, tiếp tục hướng phía trước, bất quá vẫn không quên dặn dò một câu:

- Chớ náo ra động tĩnh quá lớn!

Vụ Phương gật đầu.

Nó cũng nghĩ đây chắc là một tạp dịch Tông môn ngủ ngáy to mà thôi.

Nếu không, làm gì có thằng điên nào đêm khuya ra rừng ngủ?

Đi về phía trước mấy bước, Vụ Phương lập tức chu môi, " phốc" một tiếng hướng về phía phát ra tiếng ngáy, đó là một chất dịch đen sền sệt. Nó lướt qua trong rừng, phàm là lá cây chạm vào nó đều bị ăn mòn không còn một mảnh.

Tại lúc Vụ Phương nhổ ra xong, muốn quay người đi, trong rừng truyền tới một tiếng hét:

- Đậu phộng đậu xanh rau má nó, ai, ai đêm khuya nhổ nước miếng vào mặt ta?!?

Rào!

Rào!

Rừng rậm truyền tới tiếng động lớn.

Sắc mặt Vụ Phương ngưng lại, nhìn chỗ rừng sâu lộ vẻ mặt ngờ vực. Dịch đen nó vừa phun ra chính là kịch độc, một giọt nhỏ cũng đủ độc chết mấy ngàn người, ngay cả sắt thép cũng dễ dàng ăn mòn. Nhưng bây giờ lại bị nói là nhổ nước miếng? Có lý sao?

Linh Doãn lúc này cũng dừng bước, ánh mắt nhìn lại chỗ rừng rậm.

Sau một khắc, Xích Mục đi ra, nổi giận đùng đùng, một tay lau sạch khuôn mặt, một tay chỉ hai người Linh Doãn.

- Các ngươi khinh người quá đáng! Làm sao? Lão tử trồng cây cả ngày, đêm cũng không cho ta ngủ sao?

Nói xong, Xích Mục Cự Viên một bộ các ngươi đừng hiếp khỉ quá đáng, ta làm phản đó.

Linh Doãn nghe được thanh âm của Xích Mục, lập tức quay đầu nhìn Vụ Phương, không khỏi cảm thán Vụ Phương xử lý chút chuyện nhỏ cũng không xong.

Vụ Phương nhìn thấy ánh mắt của Linh Doãn, xấu hổ không chịu nổi, chậm rãi móc ra một cây đao đi đến chỗ Xích Mục.

- Là ta làm!

Dứt lời, đao mang màu trắng lóe lên, thân thể Vụ Phương nổ bắn mà ra, xách đao chém xuống Xích Mục.

- Ầm!

Nương theo lam sắc mạch môn chấn động, một đạo quang hoa lam sắc phóng ra từ cổ tay, chém về phía Xích Mục.

Hoàng cấp hạ phẩm mạch thuật - Quang Trảm!

- Không phải người Bất Hủ Tông!

Xích Mục Cự Viên lui ra sau hai bước, đồng thời ngưng mắt nhìn sang Linh Doãn cùng đại yêu trước mắt.

Vụ Phương lập tức cười lạnh một tiếng.

- Một Bất Hủ Tông nho nhỏ, không dung được ta! Tiểu tử, chịu chết đi!

Quang hoa đao mang lóe lên, nương theo đao mang còn có thực đao. Thế nhưng là tại lúc chém xuống, biểu lộ Vụ Phương nháy mắt ngưng kết, thay vào đó là biểu lộ kinh ngạc khó tin.

Bởi vì đao của nó, bị người trước mặt một tay bắt lấy.

Chính nó hiểu rõ uy lực một đao này của mình, không nói tới chi uy bổ núi, chí ít là cũng có thể đoạn thạch phân kim (1).

(1) Chặt đá phá kim loại.

Một đao kia chém xuống, Thông Huyền Cảnh hạ cảnh khẳng định là không đỡ nổi.

Nhưng bây giờ lại bị người ta một tay nắm lại dễ dàng.

Chính lúc đang kinh ngạc, Xích Mục mở miệng, đồng thời tay dùng lực, đem đao bóp nát trong tay, sau đó tức giận nói:

- Không phải người Bất Hủ Tông, vậy ngươi còn dám nhổ nước miếng vào mặt bản vương, xem ra ngươi là chán cơm thèm nhang đèn đây!

Trong nháy mắt, Xích Mục Cự Viên bạo phát.

Người Bất Hủ Tông khi dễ nó, không cho ăn cơm, nó chỉ biết làm việc. Dù sao Bất Hủ Tông nắm đấm lớn, nó ở đây ba trăm năm, ít ra cũng chịu được.

Hiện tại lại không biết ngoại nhân nhảy ở đâu ra, vậy mà nhân lúc nó ngủ nhổ nguyên một bãi nước miếng bự chà bá vào mặt.

Cái này có thể nhịn được hay sao?

Bình Luận (0)
Comment