Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 181 - 【Vip】 Cây Của Bản Vương!?

【VIP】 Cây Của Bản Vương!? 【VIP】 Cây Của Bản Vương!?

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

(Bắt đầu từ chương này ta sẽ đổi danh xưng của Xích Mục Cự Viên và Vụ Phương từ “nó” thành “hắn” nhé. Sau này, tất cả nhân vật là yêu tu trong truyện đều được xưng thành “hắn” hoặc “nàng”)

Đấm ra một quyền.

Nhìn một quyền này quét tới, Vụ Phương dâng lên cảm giác nguy cơ sinh tử nồng đậm trong lòng. Vội vàng thu hồi hai tay bảo vệ trước ngực, ngay lúc nắm đấm tới trước ngực liền phun ra ba ngụm nọc độc đen sì.

Nhưng mà số dịch độc đó đều bị Xích Mục Cự Viên dùng một tay chặn lại, tất cả đều rơi vào mu bàn tay của nó.

Vẫn là như trước đó, kịch độc không có tác dụng gì với hắn.

Dù là Vụ Phương đã dùng tay chắn trước ngực mình nhưng khi nắm đấm quét tới, hắn vẫn cảm thấy đầu mình chấn động mãnh liệt, theo sát là cảm giác đau đớn truyền lại, ngực giống như là bị xé ra, tựa như là có một bàn tay luồn vào ngực nó, bóp lấy trái tim.

Cảm giác ngạt thở lan truyền toàn thân, khiến hắn không thể vận nổi khí lực.

Cũng tại trong nháy mắt này, hắn thậm chí cảm giác trái tim của mình vậy mà ngừng lại trong giây lát.

Đến lúc này, hắn cũng đã biết, người trước mắt cũng không phải nhân loại, mà là một đại yêu hóa hình ẩn nặc khí tức.

Vậy mà là một đại yêu Thông Huyền Cảnh!

Nhưng mà, biết được cái này cũng vô dụng.

Ầm!

Vụ Phương bị một quyền oanh bay ra, nằm bẹp ở sườn đất nhỏ, có thể nhìn thấy khóe miệng hắn chậm rãi chảy ra máu tươi. Có bóng đêm phủ lên, máu tươi lại thêm một phần âm hàn.

- Hồng Diệp!

Linh Doãn thấp giọng hô một câu, chạy mấy bước tới trước mặt Vụ Phương, đỡ hắn ngồi dậy, hỏi:

- Hồng Diệp, ngươi có sao không?

Vụ Phương nuốt một miệng máu, giống như là uống nước vào bụng, sau đó dùng thanh âm run rẩy nòi:

- Chủ nhân, đây là một đầu đại yêu ẩn nặc cảnh giới, đã là Thông Huyền Cảnh!

- Thông Huyền Cảnh đại yêu!

Linh Doãn lập tức ngưng mắt hướng Xích Mục Cự Viên nhìn lại.

Dưới đêm tối, một quyền đánh bay Vụ Phương cường tráng, kích thước của Vụ Phương đứng trước mặt nó lại giống như là tiểu hài tử vậy.

Nàng thật không tin được, một cái vô tinh tông môn lại có Thông Huyền Cảnh đại yêu.

Thông Huyền Cảnh trung cảnh đều là cự phách một phương.

Làm sao lại đến ngủ ở một nơi sườn núi nhỏ bừa bộn như vậy?!

Nàng mặc dù có chút khó tin, nhưng mà Linh Doãn cũng không thể không tin Vụ Phương, bởi vì nàng không nhìn thấu thực lực của đối phương. Vụ Phương là yêu thú, cho nên càng hiểu yêu thú, thử một lần liền biết kẻ đánh hắn là cảnh giới gì.

Vụ Phương lúc này bỗng đứng lên, dùng thân thể lọm khọm ngăn trước người Linh Doãn, nói:

- Chủ nhân, ngươi đi làm chuyện của ngươi, Hồng Diệp giúp ngài ngăn đại yêu này lại!

- Thế nhưng là...

- Không cần chần chờ nữa, lại tiếp tục trì hoãn, mười năm tuổi thọ của ta coi như mất trắng!

Dứt lời, Vụ Phương nhanh chóng ngồi xổm trên mặt đất. Thu tay hóa thành chân trước, thu chân hóa thành chân sau, lộ ra yêu hình - là một đầu tuấn mã màu đỏ, thế nhưng móng ngựa có trảo sắc, miệng cũng có răng nanh.

Xích Mục Cự Viên thấy thế, kinh nghi tự lẩm bẩm một tiếng:

- Vụ Phương?!

Làm yêu vương, tâm tư thu phục đại yêu nháy mắt nổi lên.

Vụ Phương là một đại yêu cực kỳ hy hữu, toàn bộ Đông Hồ này chưa chắc đã có đầu thứ hai. Nếu như trưởng thành đến Thông Huyền Cảnh, nọc độc trong miệng nó có thể nháy mắt độc chết một Thông Huyền Cảnh hạ cảnh, đem người kia biến thành một bộ xương khô.

Có loại đại yêu này làm thủ hạ, mang đi ra ngoài cũng nở mày nở mặt.

Ý định một quyền đấm chết bị nó vứt bỏ, cần thu phục!

Một bên khác, Linh Doãn thấy Vụ Phương đã chuẩn bị dùng tính mạng để liều, không cam lòng quay người, muốn đi lên đỉnh núi.

Xích Mục Cự Viên thấy thế, lập tức hừ lạnh một tiếng:

- Bà nương, phá giấc ngủ của gia gia rồi còn muốn chạy?!

Dứt tiếng, thân thể Xích Mục Cự nổ bắn mà ra.

Nhấc quyền hướng về lưng của Linh Doãn đập xuống, Vụ Phương thấy thế, vội vàng nhảy lên, nhanh chóng chạy đến chắn sau lưng Linh Doãn, nhe răng trợn mắt, chuẩn bị nghênh đón một quyền của Xích Mục Cự Viên.

- Cút ra!

Một tiếng gầm qua đi.

Xích Mục Cự Viên tới trước mặt Vụ Phương, đưa tay đánh bay nó qua một bên.

Thông Huyền Cảnh đại yêu, lúc đối mặt với Xích Mục Cự Viên lại giống như là con muỗi vậy.

Linh Doãn vừa quay đầu lại, nhìn thấy Vụ Phương bị đánh bay, đại yêu kia cũng gần đuổi tới nơi, không thể làm gì khác, đành phải mở mạch môn ở tay trái.

- Ầm!

Thanh âm chấn mạch vang lên!

- Đinh linh!

Một âm thanh vang lên, cái chuông kia phóng ra vô cùng vô tận lưu quang, hướng Xích Mục Cự Viên vọt tới.

- Dám đả thương tọa kỵ của ta, vậy lão nương cho ngươi biết lợi hại của Hoàng Cấp hạ phẩm mạch thuật!

Chiêu Vô hạn lưu quang này là nàng định dùng đối phó đối thủ cạnh tranh lần này, bọn họ là kình địch tranh đoạt treo thưởng. Cũng định dùng cái này giết Thông Huyền Cảnh, tạo uy danh cho bản thân.

Nhưng bây giờ, Vân Lam Sơn bỗng nhảy ra một đại yêu Thông Huyền Cảnh, đánh yêu sủng Vụ Phương của nàng như đánh chó vậy, nàng nhịn không được. Tối nay muốn dùng Hoàng Cấp mạch thuật này giết đại yêu trước mắt, cho dù là để Thông Huyền Cảnh ở Thương Ngô thành phát hiện khí tức chiến đấu cũng không quan tâm nữa.

Đầu Ôn Bình có thể đêm nay không lấy.

Nhưng đầu đại yêu trước mặt nhất định phải giết!

Lưu quang chớp mắt bắn đến trước mặt Xích Mục Cự Viên, liền nghe được thanh âm đau đớn từ cổ họng Xích Mục Cự Viên.

- Rống!

Nương theo thanh âm kêu đau đớn, Xích Mục Cự Viên chậm rãi lui bước.

Linh Doãn không thay đổi sắc mặt, thanh âm chuông nhỏ tăng thêm, số lượng lưu quang cũng tăng lên nhiều.

Bất quá, bởi vì lưu quang quá nhiều, nó cũng đang hướng bốn phía lao đi.

Phàm là cây cối chạm vào lưu quang này, đều sẽ bị xuyên thủng, mặc kệ là thân cây dày bao nhiêu.

- Răng rắc.

Một cái cây nhỏ ứng tiếng mà gãy đứt.

Ngay sau đó, cây thứ hai, thứ ba...

Linh Doãn nhìn thấy đối thủ bị áp chế lại, lập tức nở một nụ cười lạnh.

- Đại yêu, đây là cái giá khi dám cản chân ta!

Xích Mục Cự Viên dùng bàn tay che chắn lưu quang, nhưng bỗng liếc mắt nhìn cây giống của mình, lúc thấy lưu quang đã phá đi hơn phân nửa số cây, hai tròng mắt đỏ ngầu lập tức trở nên lạnh lùng. Một chân giẫm mạnh xuống đất, phát ra thanh âm gào thét.

Màn đêm bị tiếng hét này làm cho ồn ào hẳn lên.

Nụ cười của Linh Doãn cũng cứng đơ lại.

- Cây của bản vương?!!!!

Một cái giậm chân này, Xích Mục Cự Viên cũng hiện ra chân thân.

Thân thể cao ba trượng đứng trước mặt Linh Doãn, giống như ngọn núi nhỏ, đang tiến lại gần.

Nhìn một màn này, sắc mặt Linh Doãn tái nhợt.

Sau khi kinh sợ lui lại vài bước, thanh âm của cái chuông cũng im bặt,

- Yêu Vương?!

Linh Doãn vạn vạn không nghĩ tới, đại yêu trước mắt vậy mà không phải đại yêu bình thường, mà nó là một yêu vương khí phách vương giả.

Truyền thuyết, yêu vương so với Thông Huyền Cảnh tu sĩ, chính là đối tượng không dám trêu chọc dù là cùng cảnh giới.

Thực lực của bọn nó, đánh Thông Huyền Cảnh cũng như đánh chó vậy.

Nếu như để bọn chúng đi ra lãnh địa của mình, Đông Hồ sợ rằng không ai có thể chống lại.

Mà loại bá chủ yêu vương này, vậy mà làm thợ trồng cây cho Bất Hủ Tông?

Tâm tư muốn đào tẩu đã sinh.

Linh Doãn lập tức hô một tiếng :

- Hồng Diệp, đi!

Thế nhưng khi nàng hô lên câu này, Xích Mục Cự Viên đã một tay nắm lấy Vụ Phương bỏ vào miệng, nhai sống, xương cốt cũng không còn.

Lập tức, một cự thủ khác cũng chụp về phía Linh Doãn.

Linh Doãn lập tức phóng thích mạch thuật, muốn cản lại, thế nhưng là lưu quang phóng tới đều bị đập tan, giống như là muỗi bị đập nát vậy.

Sau một khắc, Linh Doãn bị đánh bay.

Bay ra mười mấy mét, ngã ngồi dưới gốc cây già.

Phốc!

Linh Doãn lập tức phun ra một ngụm máu tươi, ngực truyền tới từng trận đau đớn, đầu cũng hơi choáng, ngay cả việc duy trì mở mạch môn cũng không làm được.

Đang định giãy giụa đứng dậy chạy trốn, lại bị hai ngón tay của Xích Mục Cự Viên bắt lấy, bị nó đưa tới dưới mí mắt.

Xích Mục Cự Viên thở hắt ra một hơi, để cho tóc tai Linh Doãn bay loạn.

Xích Mục Cự Viên ném nàng xuống đống cây giống gãy nát trước mặt, tức giận nói:

- Bà nương, nếu như ngươi không thể đem số cây giống này trồng lại như cũ, thì bản vương cho ngươi lên thớt!

Bình Luận (0)
Comment