Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 182 - 【Vip】 Lại Thêm Một Công Nhân Trồng Cây

【VIP】 Lại Thêm Một Công Nhân Trồng Cây 【VIP】 Lại Thêm Một Công Nhân Trồng Cây

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Linh Doãn bị ném trên mặt đất, cả khuôn mặt cùng toàn thân trên dưới đều bị bùn đất bám vào vấy bẩn, lông mày nhíu chặt, hai con ngươi lộ ra sự sợ hãi nồng đậm, khóe miệng tràn ra máu tươi.

Nàng hiểu, bản thân quá nhỏ bé trước mặt yêu vương. Như là một con kiến hôi. Bất kể phản kháng ra sao, đều không thể chống cự.

Nếu như nàng có thể luyện Vô hạn lưu quang viên mãn, may ra còn có sức liều mạng. Đương nhiên, cũng chỉ là may ra mà thôi.

Lúc chậm rãi quay đầu nhìn lại, nàng thấy Xích Mục Cự Viên đã biến trở về thành người, thấy nó trực tiếp ném qua một cây quốc chim, sau đó nói:

- Bà nương, ngọn núi này, ngươi không trồng cây cho kín, chết!

Linh Doãn nhìn cây cuốc chim, trong đầu hiện ra tình cảnh Vụ Phương bị ăn sống. Sau đó chậm rãi cầm cây cuốc lên. Trong lòng biệt khuất tới cực điểm.

Một cái yêu vương, sao lại đi trồng cây tại Bất Hủ Tông nho nhỏ này? Để cho nàng cầm lấy nông cụ này, còn không bằng giết nàng.

Khi nàng còn đang nằm trên mặt đất oán thầm, bỗng có một bàn chân đá lên hông của nàng, khiến nàng đau đến nhe răng trợn mắt.

Đồng thời, thanh âm lạnh lùng của Xích Mục Cự Viên cũng truyền tới:

- Đứng lên!

Linh Doãn đành phải chậm rãi đứng lên, sau đó nhịn đau xoay người lại cầm cuốc, mổ đất...

Lúc này, trên đỉnh Vân Lam sơn, Ôn Bình thấy mọi chuyện xảy ra, khóe miệng lộ ra nụ cười khó phát giác.

Sau khi lắc lắc đầu, nói với hệ thống :

- Xua tan yêu vụ đi!

Sau một hồi, thanh âm hệ thống vang lên:

- Hoàn thành thanh trừ!

Lập tức, Ôn Bình trở về Thính Vũ các. Sau khi mở ra kết nối giữa Thính Vũ các và khu Ký Túc Xá, Ôn Bình một bên vừa ngủ vừa tiếp nhận quán thâu Giao Long nộ.

Nói đến, Giao Long Nộ, từ sau khi hắn bước Thông Huyền Cảnh, bắt đầu vững vàng lên. Ôn Bình xem chừng, chắc là thêm vài tháng nữa, Giao Long nộ có thể luyện đến đại thành. Một năm hẳn là viên mãn.

Hắn đã kiến thức qua mạch thuật viên mãn của Dạ Thập Nhị, dù là hoàng cấp hạ phẩm, thế nhưng uy lực lại cực kỳ khủng bố. Giao Long nộ tu luyện đến viên mãn, khẳng định là vượt xa mạch thuật hạ phẩm cùng cấp. Bất quá hắn cũng không muốn chủ tu Giao Long nộ, hắn muốn chủ tu Hỏa Long thuật cùng Hỏa Linh chi thể, phối hợp với dị mạch Địa ngục hỏa, mới có thể càng mạnh.

Sáng cùng ngày, Thính Vũ các, Ôn Bình tỉnh lại từ trạng thái tu luyện, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, cảm thấy đã khá muộn, lập tức đóng lại kết nối với Ký Túc Xá. Bất quá vừa đi ra Thính Vũ các, ở góc rẽ bắt gặp Vu Mạch đang đánh cờ cùng Vương Bá, bên cạnh còn thêm một đám người không biết gì nhưng vẫn đứng hóng hớt.

Sau đó nghe thấy thanh âm của Vu Mạch truyền tới:

- Ngươi thua, hơ hơ!

Vu Mạch cười ha hả, sau đó giang tay hạ tất cả quân cờ qua một bên. Lại lộ ra biểu lộ tự hào khi thắng lợi.

Vương bá hừ lạnh một tiếng, chắp tay sau lưng, đứng lên, bĩu môi bỏ đi, nói:

- Thật sự là dạy hết cho đệ tử, thầy chết đói, sớm biết đã không dạy hắn đánh cờ!

Nghe được lời này, mọi người cười thành tiếng.

Khi thấy Ôn Bình tiến đến, đám người vội vàng cùng lên tiếng chào hỏi:

- Tông chủ, chào buổi sáng!

Ôn Bình gật gù. Chợt Tần Sơn vội mở miệng nói:

- Tông chủ, đêm qua dưới núi có tiếng đánh nhau, ngài có nghe thấy không?!

Động tĩnh tối qua không nhỏ, thế nhưng hắn cũng không dám tới xem. Bởi vì chỉ khí tức của đối phương cũng đủ ép hắn run như cầy sấy.

Ôn Bình liếc mắt nhìn Tần Sơn, trả lời :

- Nghe được!

Lần này không riêng Tần Sơn, những người khác cũng nhao nhao lên tiếng hỏi:

- Tông chủ, rốt cuộc đêm qua xảy ra chuyện gì?

- Các ngươi đi xem một chút chẳng phải là biết rõ hay sao?

Dứt lời, Ôn Bình cất bước dọc theo đường nhỏ hướng một bên khác của Vân Lam sơn mà đi, đi tới chỗ làm việc của Xích Mục Cự Viên.

Bất quá lúc này Xích Mục Cự Viên đang nằm một bên, thấp giọng khiển trách Linh Doãn đang huy động cây cuốc.

Đám người kinh ngạc, không hiểu vì sao Bất Hủ Tông lúc nào lại thêm một người.

Dương Nhạc Nhạc mở miệng hỏi:

- Tông chủ, đây là?

Ôn Bình không có đáp lại, mà là lạnh giọng gọi Xích Mục Cự Viên đang tự đắc:

- Xích Mục!

Xích Mục Cự Viên giật mình, bỗng nhiên đứng lên, nắm lên cái xẻng, sau đó lộ ra ý cười, nói:

- Tông chủ, sớm a!

Sau đó liếc mắt nhìn mặt đất đầy cây giống không hoàn chỉnh, vội vàng giải thích :

- Đừng hiểu lầm, bản vương không có lười biếng, cũng không phải là chưa trồng cây. Là đêm qua, cây giống đều bị bà nương này làm hỏng. Một cái Thông Huyền Cảnh, đêm hôm không ngủ, đến phá cây của bản vương... Bản vương cũng là bị hại a!

Nói xong, Xích Mục Cự Viên lộ ra sự ủy khuất.

Bất quá nhìn thế nào cũng giống lưu manh. Bởi vì nó quá mức cường tráng, càng tỏ ra ủy khuất càng khó nhìn.

Khi Xích Mục Cự Viên chỉ vào phụ nhân phía sau, mấy người Dương Nhạc Nhạc ngưng mắt nhìn lại.

- Đây là Thông Huyền Cảnh a? Có cái gì sai sai nha?

- Hơn nửa đêm đến phá cây giống, thần kinh có vấn đề không nhẹ nhaa!

...

Nghe được tiếng nghị luận của mấy người, Linh Doãn tỉnh lại từ trạng thái mơ hồ, lập tức lộ ra nụ cười khổ.

Nàng một cái Thông Huyền Cảnh… Không có tôn nghiêm sống trong cái thế đạo này nữa…

Chỉ vì phá mấy cây giống ở đây.

Chợt nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Ôn Bình cách đó không xa, tâm tỏa ra lãnh ý. Đúng, là người trong bức chân dung. Bất quá, nhìn thấy yêu vương khách khí như vậy, Linh Doãn có chút mơ hồ rồi.

Cái yêu vương này vậy mà khuất phục dưới trướng người này rồi.

Không phải nói yêu vương sinh ra đều có tôn nghiêm sao?

Chẳng lẽ chuyện đêm qua là một cái bẫy?

Chợt nàng đem cảm giác đặt lên thân Ôn Bình, khi không phát hiện được cảnh giới thực lực của Ôn Bình, trong lòng giật mình.

Nàng làm một Thông Huyền Cảnh, vậy mà nhìn không thấu thực lực của một thiếu niên? Quá mức rung động!

Hồi lâu, từ trong rung động tỉnh lại, Linh Doãn âm thầm thề: Cái này treo thưởng năm mươi mai bạch tinh, cho một trăm mai nàng cũng không tới.

Bất quá lời thề này cũng không còn tác dụng, nàng hiện tại đã bị vây ở đây.

Vụ Phương cũng mất luôn.

Nàng còn phải đi trồng cây, không trồng thì lên bàn thờ.

Linh Doãn không ôm hi vọng sống gì, nhưng vẫn mở miệng nói:

- Ôn tông chủ, đây là một cái hiểu lầm! Thực sự là hiểu lầm! Nô gia là người Không Linh Sơn, đến đây không cẩn thận đạp hư cây mà thôi, còn xin ngài thả ta đi!

Ôn Bình cười nói:

- Chuyện không liên quan tới ta, bắt ngươi là Xích Mục, hắn lúc nào thả ngươi rời đi, ngươi đi hỏi hắn!

Linh Doãn lập tức liếc sang Xích Mục Cự Viên.

Bất quá chỉ đạt được một tiếng gầm thét:

- Nhìn cái xê xê, nhanh đào hố trồng cây đi, muốn ngủm à?

Nhìn một màn này, mấy người Dương Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy buồn cười.

Thông Huyền Cảnh nha, nhân vật phong vân tại Đông Hồ. Bây giờ bị Xích Mục Cự Viên bắt đi trồng cây. Thực sự là mất mặt, mất mặt a!

Cái này mà nói ra, sợ là không ai tin.

Sau khi đã xem xong, mọi người đều tản đi, mà Triệu Dịch thì bị Ôn Bình mang xuống núi.

Sau khi dọn xong cái bàn, để hệ thống mở ra lực hấp dẫn của chủ điện, lẳng lặng chờ đợi đệ tử mới.

Bất quá đợi một hồi, không có một người tới đây, Ôn Bình đành phải để Triệu Dịch chờ ở chân núi Vân Lam sơn, hắn chủ động đi tìm thiên tài tam tinh. Dù sao hoàn thành nhiệm vụ mới là đại sự.

Thế nhưng là đường phố Thanh Thủy nhai trống trơn, không một bóng người khiến Ôn Bình không biết phải làm gì, ngay cả chó hoang cũng không thấy một con. Đi một hồi lâu, gặp được Mộ Dung Hi. Mộ Dung Hi dẫn theo mười mấy người Thần Cơ doanh sau lưng, vừa nhìn thấy Ôn Bình, liền mở miệng hỏi:

- Ôn tông chủ, người muốn đi đâu?

- Đi dạo, có chuyện gì sao?

- Không có việc gì, Ôn tông chủ, đêm qua không có gì phát sinh chứ?

Nói xong, hai con ngươi Mộ Dung Hi lộ ra sự khẩn trương, bởi vì hắn đêm qua nghe được thanh âm rống giận của đại yêu.

Ôn Bình ứng tiếng:

- Không có chuyện gì? Bất quá sao đường phố không có một ai thế này?

- Thành chủ đã hạ lệnh xong!

Mộ Dung Hy biết đêm qua không có chuyện gì, thở ra một hơi, chợt nói thêm:

- Đêm qua có mấy Thông Huyền Cảnh vào thành, thành chủ hạ lệnh sơ tán người dân, Ôn tông chủ, ngài phải cẩn thận a!

- Ừm!

Ôn Bình khẽ gật đầu.

Ngẫm nghĩ, sau đó hỏi:

- Ngươi có biết Thương Ngô thành này còn ai mười lăm tuổi tu luyện đến luyện thể ngũ trọng không?

- Không có, không biết Ôn tông chủ hỏi cái này làm gì?

Mộ Dung Hi ngây người, không hiểu Ôn Bình hỏi cái đó làm gì.

- Không có việc gì. Thôi được rồi, ta đi trước, ngươi tiếp tục làm việc đi.

Dứt lời, Ôn Bình trực tiếp từ biệt Mộ Dung Hi, cất bước đi tiếp. Mộ Dung Hi nhìn bóng lưng Ôn Bình đi xa, trong lòng hơi có chút bất đắc dĩ. Cái này Thông Huyền Cảnh đều đã nhập thành, Ôn Bình một điểm cũng không lo lắng gì hết sao?

Bình Luận (0)
Comment