Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Không lo lắng thì cũng thôi đi.
Bây giờ lại còn một thân một mình đi dạo phố.
Mộ Dung Hi muốn đuổi theo, nhưng nghĩ đến chuyện có cả Thông Huyền Cảnh trung cảnh vào thành, hắn đi theo Ôn Bình cũng vô ích.
Hắn bất quá là Luyện thể thập tam trọng, ở trước mặt Thông Huyền Cảnh giống như con sâu cái kiến vậy. Thông Huyền Cảnh muốn bóp chết hắn không cần phí nhiều sức lực. Không nói đến Thông Huyền Cảnh trung cảnh.
Nhìn Ôn Bình đi xa, hắn chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng :
-Ôn gia tiểu tử, chúc ngươi may mắn!
Mà lúc này, Ôn Bình dọc theo con đường đi đến cuối cùng, bên tai lại truyền tới thanh âm hệ thống :
- Kí chủ, hấp dẫn thành công, trên cao ngàn mét, có một tam tinh tư chất dừng ở đó. "
- Đến rồi!
Ôn Bình vui mừng, lập tức ngẩng đầu nhìn lên trời.
Quả nhiên, tại trên không trung ngàn mét Vân Lam sơn, có hai cái bóng đen dừng lại, tất cả đều là Dực tộc đại yêu.
...
Trên không trung gió thổi lồng lộng, một nam một nữ đứng trên lưng hai đại yêu.
Nam, bộ dáng quá hai mươi tuổi, có thể là hai lăm tuổi. Mắt kiếm mày sáng, môi đỏ răng trắng, tướng mạo đoan chính, trừ mấy điểm này ra, còn có đôi con ngươi sắc bén.
Mắt trái trắng, mắt phải đen.
Tại trước người hắn, một đầu đại ưng dài hai trượng, trên lưng nó là một nữ nhân có niên kỷ tương tự như hắn.
Mi lớn mắt hạnh, da thịt như phấn điêu ngọc trác, dù không thể nói là dung nhan khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng cực kỳ xinh đẹp.
Nếu như đứng ở trong đám đông, nhất định sẽ trở thành trung tâm của mọi ánh mắt.
Khi người nam nhìn người nữ, ánh mắt mang theo nhu tình.
Nhu tình như nước, thuận theo ánh mắt hướng về đối phương, bất quá nhận được cũng không phải là một bộ nhu tình đáp trả.
Mà là lạnh lùng.
Nữ hài có phần lạnh nhạt nói:
- Lâm Khả Vô, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu sao?
Lâm Khả Vô lắc đầu, đưa tay ra, tựa hồ muốn nắm lấy tay nữ hài, thế nhưng là hai đại yêu cách nhau một trượng. Tay Lâm Khả Vô cũng chỉ là đưa như thế, sau đó nói:
- Uyển Ngôn, thế nhưng ta yêu ngươi!
- Yêu?
Đương nhiên, nàng không cảm thấy Lâm Khả Vô nói dối, nàng có thể cảm nhận được sự yêu thương sâu sắc từ trong ánh mắt của nam nhân trước mặt.
Thế nhưng là yêu cũng không thể coi là cơm ăn, huống hồ nàng không hề yêu Lâm Khả Vô.
Có lẽ Lâm Khả Vô từng làm cho nàng cảm thấy vui vẻ, thế nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi, là đã từng.
Không phải là hiện tại.
Hơn nữa đó cũng chỉ là quan hệ bằng hữu.
Lâm Khả Vô vẫn là như cũ, không muốn từ bỏ, nói tiếp:
- Uyển Ngôn, không đi có được hay không? Cùng ta trở về, ta có thể đem tất cả đều cho ngươi!
Uyển Ngôn lập tức lạnh giọng nói:
- Ngươi có thể cho ta danh ngạch làm học viên của Huyền Sắc Hồ tam tinh học viện sao?
- Ta...
Lâm Khả Vô nghẹn lời.
Uyển Ngôn thấy thế, lạnh giọng nói tiếp:
- Đã không cho được, còn dám nói cho ta tất cả? Lâm Khả Vô, nước chảy từ chỗ cao tới chỗ thấp, người thường đi chỗ cao trú ẩn. Uyển Ngôn ta, rời đi ngươi, rời đi Minh Kính Hồ, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ta lấy được danh ngạch làm đệ tử của Huyền Sắc Hồ tam tinh học viện!
Nếu như nói chúng ta trước kia là người cùng một thế giới, thì sau này sẽ không còn như vậy nữa.
Chỉ cần vào tam tinh học viện, nàng có thể càng ngày càng cường đại. Thậm chí có thể trước hai lăm tuổi đột phá Thông Huyền Cảnh.
Tương lai, có thể nàng là người cầm đầu Minh Kính Hồ.
Mà Lâm Khả Vô, chỉ là một gia tộc ngụy tam tinh, là nhi tử của một tiểu thiếp thứ mười ba trong gia tộc.
Thiên tư không cao!
Địa vị có thể là cao hơn người bên ngoài, thế nhưng đặt trước mặt tam tinh học viện, căn bản không là cái gì hết.
Đem hai người ra so sánh, vậy căn bản càng là thêm xa vời.
Khả Vô vẫn không bỏ cuộc, nói:
- Đây là chuyện tốt, ta có thể làm bạn đi đường với ngươi. Đoạn đường này đi Huyền Sắc Hồ xa mười vạn dặm, trên đường, ta có thể chiếu cố ngươi!
- Khả Vô, ngươi chẳng lẽ còn chưa hiểu? Ngươi và ta đã không còn là người cùng một thế giới!
- Ngươi ở đây, ta cũng ở đây. Làm sao lại không phải là người cùng một thế giới?
Uyển Ngôn nghe được câu nói này, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nàng không biết là Lâm Khả Vô ngốc thật hay giả ngốc.
Nhưng sau khi nghĩ đến Lâm Khả Vô từng là bằng hữu, nàng vẫn là đổi một cái ngữ khí đến nói chuyện này cho thỏa đáng.
Kết quả liền nói:
- Khả Vô, ngươi phải biết, ta hoàn toàn không thích kẻ yếu, mà ngươi bây giờ quá yếu. Nếu như ngươi có thể trước hai lăm tuổi đạt đến Thông Huyền Cảnh, khi đó lại tới tìm ta, ta nhất định tiếp nhận ngươi!
Lâm Khả Vô lập tức mặt mày hớn hở, hỏi:
- Thật sao?
Uyển Ngôn ứng tiếng :
- Thật!
Sau khi nói từ "thật" đó. Chợt nàng nói lời từ biệt với Lâm Khả Vô, đứng trên lưng đại ưng rời xa, cũng không lâu lắm liền biến mất tại chân trời. Mà lúc này Lâm Khả Vô nhìn địa phương Uyển Ngôn biến mất, vẫn lộ ra nụ cười nhu tình như cũ. ( Dại gái, ai từng trải chắc hiểu. Khổ! :) )
Chợt, Lâm Khả Vô thấp giọng lẩm bẩm :
- Rốt cuộc nàng cũng tiếp nhận ta!
Ba năm!
Ba năm nay hắn không ngừng tỏ tình.
Càng không ngừng đem đồ vật tốt nhất của bản thân cho nàng.
Chẳng phải mục đích cuối cùng là để Uyển Ngôn tiếp nhận tình cảm của hắn?
Hiện tại, xem như là đạt được một nửa đi!
Bất quá, sau khi cười thỏa mãn, vấn đề trước mặt lại để cho nụ cười của hắn dần dần mất đi. Uyển Ngôn là cường giả, hai mươi ba tuổi liền là Luyện thể thập tam trọng. Nếu như đi vào tam tinh học viện, tương lai có thể đạt Thông Huyền cảnh.
Bởi vì mạnh, nên Uyển Ngôn mới thích cường giả.
Bất quá điều mà nàng nói, hai mươi lăm tuổi đạt Thông Huyền Cảnh? Toàn bộ Minh Kính Hồ, mấy trăm năm qua cũng không có bao nhiêu người làm được. Hắn hiện tại đã hai mươi tư tuổi, trải qua một đống tài nguyên, cũng chỉ là luyện thể thập nhị trọng mà thôi.
Thời gian một năm, làm sao có thể hoàn thành điều kiện này?
Đúng lúc này, Ôn Bình cưỡi Vân Ưng do Tần Sơn biến thành, bay tới gần Lâm Khả Vô, sau đó nói:
- Thiếu niên, muốn nghịch tập sao?
- Ai?
Lâm Khả Vô cảnh giác nhìn lại xung quanh.
Ánh mắt đảo qua một vòng, nhìn thấy Ôn Bình đang dần tới gần, bất quá hắn cũng không để ý lắm.
Đạt được hứa hẹn của Uyển Ngôn, cũng không uổng công hắn bám theo vạn dặm. Hiện tại nên trở về rồi.
Ngay lúc Lâm Khả Vô muốn rời đi, Ôn Bình tiếp tục nói:
- Tiểu tử, thời gian hai năm (1) mà muốn từ Luyện thể thập nhị trọng đạt Thông Huyền Cảnh, thật ra không khó... Gia nhập Bất Hủ Tông, ngươi sẽ làm được!
(1) Phía trên có nói Lâm Khả Vô đã 24 tuổi, mà yêu cầu của Uyển Ngôn là trước 25 đạt Thông Huyền Cảnh, tuy nhiên dưới này tác giả lại ghi là 2 năm, ta xin mạn phép giữ nguyên nguyên tác.
Lâm Khả Vô lập tức nhìn lại Ôn Bình còn nhỏ tuổi hơn hắn, hơi kinh ngạc nói:
- Ngươi có thể nhìn thấu cảnh giới của ta!
Cùng cảnh giới hoặc cao hơn, nhìn thấu tu vi của hắn thì không có gì. Thế nhưng một người nhìn qua còn nhỏ hơn hắn vài tuổi lại liếc mắt một cái liền biết thực lực của hắn, cái này không đơn giản nha.
Ôn Bình thấy Lâm Khả Vô kinh ngạc, tiếp tục nói:
- Dùng thời gian một năm, đạt tới Luyện thể Thập tam trọng, nếu dùng tài nguyên chồng chất thì có thể làm được, thế nhưng muốn đả thông mạch môn, khó như lên trời. Gia nhập Bất Hủ Tông đi, chỉ có như vậy, ngươi mới có tương lai!
- Bất Hủ Tông có thể giúp ta?
Lâm Khả Vô nghe được câu này, lộ ra ý cười, tâm tư muốn rời khỏi lại nhạt hơn nhiều.
Một thiếu niên có thể nhìn thấu cảnh giới của hắn.
Đáng giá tìm hiểu.
Mà hắn thân là Luyện thể thập Nhị trọng, lại không nhìn thấu cảnh giới đối phương.
Càng đáng giá để tìm ra đáp án.
Giấu trong lòng phần chờ mong này, Lâm Khả Vô vội vàng hỏi:
- Bằng hữu, không biết Bất Hủ Tông này là tông môn mấy tinh?