"Ba người ngăn chặn hắn, hai người ngăn cường giả Thiên Vô Cấm khác của Long Trạch Vực, sáu người khác đồng loạt ra tay giải quyết Giản Phá." Người bịt mặt thấy Mộc Long có thể ngạnh kháng mạch thuật Thiên cấp, đồng thời lấy lực lượng yêu khu thuấn sát cường giả trung cảnh, lúc này an bài chiến thuật mới.
Mười một người lập tức chia làm ba nhóm.
Ba người dẫn đầu phóng tới chỗ Mộc Long, sáu người khác thì quanh co bọc đánh, chuẩn bị đối phó Giản Phá sau lưng Mộc Long.
"Lên!"
Nương theo một người bịt mặt mở miệng, trong nháy mắt ba nhóm người động.
"Long huynh, ta có thể..." Giản Phá vội mở miệng, mạch môn cùng chấn động, chuẩn bị sẵn sàng đón địch.
Mộc Long ghi nhớ mệnh lệnh của Ôn Bình, cho nên mục đích chủ yếu không phải giết địch mà là bảo vệ Giản Phá, cho nên lập tức lấy yêu lực tinh thuần bao phủ Giản Phá, bảo hộ hắn ở sau lưng mình, sau đó mở miệng nói: "Không nên động, chút thực lực đó của ngươi, đánh hai người cũng quá sức!"
Giản Phá khẽ giật mình.
Bị coi thường.
Được rồi.
Thực lực của mình đúng là cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh hai.
Đang lúc Giản Phá có chút bất đắc dĩ, Mộc Long hiện ra Thanh Long Chi Khu, phát ra tiếng long ngâm, âm thanh truyền xa trăm dặm, không riêng bức lui chín người, còn khiến cho sắc mặt chín người đều thay đổi.
"Rồng!"
"Lại là Long tộc!"
Trong tiếng than thở kinh ngạc của chín người, Giản Phá cũng kinh ngạc nhìn về phía thân rồng khổng lồ trước người.
Khó trách có thể mạnh như vậy.
Hóa ra là long tộc!
Chỉ là...
Không phải Long tộc ở Triều Thiên Hạp đã vì không muốn thần phục nhân tộc mà bị đuổi tận giết tuyệt sao?
Long tộc lại cúi đầu xưng thần với nhân tộc.
Thật đúng là thiên cổ kỳ tích!
Bất Hủ Tông.
Đúng là tràn đầy kỳ tích!
Sau một khắc.
Hiện ra Thanh Long Chi Khu, Mộc Long dẫn Giản Phá bắt đầu tùy ý ngao du ở trong biển mây, chín người bịt mặt thấy thế thì lập tức đồng thời xuất thủ, oanh ra chín đạo mạch thuật Thiên cấp, kinh thiên động địa, khiến cho thiên địa biến sắc, giống như sắp tận thế.
Chín người tề công, ngay cả biển mây trăm dặm đều bị phá vỡ trong nháy mắt, nhưng nện lên trên người Mộc Long thì hoàn toàn không có hiệu quả.
Mộc Long chỉ vung đuôi một cái thì đã đánh cho đám người trong mây bay xa ngàn trượng, cho dù là dưới tình thế cấp bách bọn họ thả ra mạch thuật phòng ngự Thiên cấp nhưng vẫn bị một đuôi nện đến hoa mắt váng đầu, nửa ngày cũng không thể tỉnh táo lại, ngay cả đứng vững cũng quá sức.
Vừa đứng vững, chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, đi không được hai bước thì phun một ngụm máu tươi, toàn bộ thân thể run rẩy.
Lại nhìn linh thể, vậy mà bị hao tổn đến ba thành!
Chín người nhất thời hoảng hốt.
Long tộc.
Quả nhiên danh bất hư truyền!
Yêu tộc mạnh nhất, thực chí danh quy!
Không chờ bọn họ phản ứng, cái đuôi Mộc Long lại quét tới. Mấy người còn lại vội vàng mở ra mạch môn chống cự, đồng thời trốn về sau. Tránh chậm, trực tiếp bị Mộc Long một đuôi đập từ không trung rơi xuống đất, cả buổi không thể đứng dậy.
Tránh nhanh thì chưa tỉnh hồn.
Không đợi thở một ngụm thì Mộc Long đã đuổi tới.
Hai người bịt mặt đang cản cường giả Thiên Vô Cấm khác của Long Trạch Vực thấy thế thì cũng là hoảng hốt, lúc này không thèm để ý gì nữa, vội vàng gia nhập chiến đấu đối kháng Mộc Long, đồng thời muốn kết thành mạch trận, tập hợp lực lượng mười một người đối phó Mộc Long.
Thấy cảnh này, Giản Phá lại cảm xúc mênh mông cảm thán: "Quá mạnh! Khó trách năm đó Yêu tộc khác ở Triều Thiên Hạp đều cam nguyện thần phục với nhân tộc mạnh mẽ, duy chỉ có Long tộc không muốn thần phục nhân tộc. Thực lực như vậy, đúng là có vốn liếng cao ngạo!"
Nếu như con rồng này đột phá thượng cảnh.
Chỉ sợ không được bao lâu thì có thể trở thành tồn tại vô địch thượng cảnh.
Giống Hà Hữu Uyên của Giám Sát Điện.
Hà Hữu Uyên, một người ép được phong vương thiên hạ không ngóc đầu lên được.
Tương lai chỉ sợ hắn cũng có thể như thế!
Tồn tại như thế này, không ngờ cũng chịu thần phục dưới trướng Bất Hủ Tông.
Đúng là không thể tưởng tượng nổi!
"Khó trách Long Dương Vương chịu bất kể giá lớn giao hảo Bất Hủ Tông, có lẽ hắn thấy được thứ tất cả mọi người không thấy được." Nghĩ đến đây, trong lòng Giản Phá thầm cảm thán một tiếng.
Lúc này, bọn người phó Vực Chủ Long Trạch Vực vội vàng thối lui ra khỏi chiến trường, bởi vì thấy cảnh này, bọn họ biết trận đại chiến này đã không cần bọn họ.
Sợ hãi thán phục, phó Vực Chủ Long Trạch Vực lặng lẽ nhìn những cường giả Thiên Vô Cấm lúc nãy suýt chút lùi bước sau lưng.
"Đại Vực Chủ có từng vì ích lợi của mình mà hi sinh các ngươi?"
Dứt lời, hắn ánh mắt sáng rực quan sát phía dưới, nhìn chằm chằm những người lâm trận lùi bước.
...
Tẫn Tri Lâu.
Ôn Bình nhìn hình ảnh trên Hắc Tường, cũng không có quá nhiều vui sướng. Bởi vì đây chỉ là thăm dò thôi.
Đã hạ quyết tâm giết Đại Vực Chủ Long Trạch Vực, chắc chắn thủ đoạn của những hoàng tộc phong vương đó không chỉ như thế.
Lúc này, Truyền Âm Thạch trên bàn bên cạnh Ôn Bình có động tĩnh.
Vừa kết nối, giọng Trần Hiết vang lên.
"Tông chủ, tìm được. Hắn ở trong thành, ẩn nặc khí tức của mình, giả dạng làm một người tu hành Trấn Nhạc Cảnh."
"Ở đâu?"
Ôn Bình khẽ cười một tiếng.
Quả là thế.
Nói xong, hình ảnh trên một mặt Hắc Tường bỗng nhiên thay đổi.
Trong một tửu lâu, khi tất cả mọi người kết thành mạch trận hộ thành, khỏi bị cường giả Thiên Vô Cấm đại chiến tác động đến, một người trẻ tuổi mặc thanh sam đang ăn như gió cuốn, uống rượu, hình như hoàn toàn không nhìn thấy đại chiến trên bầu trời.
Mặc dù là dáng vẻ người trẻ tuổi nhưng trên mặt lại không có chút vận vị tuổi trẻ nào, ngược lại lại có cảm giác thành thục của người sống mấy trăm năm mới có.
"Long tộc, Bất Hủ Tông này cũng không tệ, vốn cho rằng chỉ là một thế lực lục tinh có chút tiềm lực, thật sự không nghĩ đến thậm chí ngay cả Long tộc cũng thu phục được."
"Long tộc, năm đó các lão tổ hoàng tộc U Quốc đoạt lại Triều Thiên Hạp từ tay Yêu tộc cũng không thể thu phục, nhưng Bất Hủ Tông lại làm được."