Chương 1677: Thiên Bảng hiện, Tẫn Tri Lâu thật là can đảm!
Làm hoàng tộc, Diệp Trạch Vương vẫn lạc thì có thể làm kíp nổ, kích thích nhân dân U Quốc hận và muốn giết Già Thiên Lâu.
Cùng lúc đó, Long Dương Vương bị quy tắc quốc táng "cầm tù" trong quốc đô đứng ngồi không yên trong phủ, đành phải đi tới đi lui.
Trong lúc đi tới đi lui, quay đầu nhìn thấy hơn nghìn người đi theo sau lưng, trong đầu lập tức nhớ tới Ôn Bình, phất tay đuổi đám người đi.
"Đừng có đi theo bản vương!"
Đuổi đám người đi, Long Dương Vương một mình đi tới đi lui trong phủ.
Giản Phá quá quan trọng với hắn.
Vì thế, hắn bỏ ra cái giá không nhỏ.
Nếu như Giản Phá xảy ra ngoài ý muốn gì, những tổn thất khác hắn đều có thể không quan tâm nhưng bố cục tiếp theo sẽ trở nên rất khó khăn.
Hắn không gánh nổi Giản Phá.
Sao người khác có thể tin tưởng hắn được?
Mất lòng tin mới là đáng sợ nhất.
"Ôn tông chủ, ta tin tưởng ngươi! Ngươi nhất định sẽ không để cho bản vương thất vọng." Long Dương Vương tự lẩm bẩm một câu, sau đó tiếp tục thấp thỏm bồi hồi.
Lúc này, Truyền Âm Thạch trong ngực có động tĩnh.
Long Dương Vương vội vàng móc Truyền Âm Thạch ra.
Theo sau đó, đầu kia Truyền Âm Thạch có tiếng Trần Hiết vọng lại.
"Điện hạ, chuyện đã làm xong. Tổng cộng mười hai vị cường giả trung cảnh, một vị cường giả phong vương, đều đã chém giết. Tông chủ kêu ta truyền lời lại cho ngài, nếu có phong vương xuất thủ nữa thì hắn không xen vào. Đương nhiên, ngài cũng có thể dùng một cơ hội nữa!"
Nói xong, trong khoảnh khắc như mặt trời rực rỡ phá mây, vẻ mặt vốn âm trầm của Long Dương Vương thay đổi, nụ cười mừng rỡ xuất hiện trên mặt.
"Xong rồi!"
Long Trạch Vực về tay hắn!
Bố cục sau đó cũng sẽ càng thuận lợi hơn!
Quan trọng nhất chính là kể từ hôm nay Long Trạch Vực đã đứng về trận doanh của hắn!
Không tin lầm người.
Toàn bộ nỗ lực.
Toàn bộ hèn mọn.
Đều đáng giá!
Kể từ hôm nay, hắn chính là thế lực lớn nhất trong hoàng tộc phong vương.
Vị trí quốc chủ, dễ như trở bàn tay!
"Trần trưởng lão, thay bản vương nói lại cho Ôn tông chủ, sau quốc táng Diệp Trạch Vương, bản vương nhất định sẽ đem theo hậu lễ, tự mình đến cảm ơn. Còn Giản Phá, bọn họ thất bại một lần, không còn dám đến lần thứ hai! Nhất là sau khi vẫn lạc một phong vương!"
"Ta sẽ chuyển lời lại."
Nói xong, Trần Hiết cắt đứt liên hệ Truyền Âm Thạch.
Long Dương Vương cũng thuận thế cất Truyền Âm Thạch, sau đó kích động không nhịn được lên tiếng cười phá lên, trong khoảnh khắc, bước chân chậm chạp nặng nề trở nên nhẹ nhàng nhanh nhẹn.
Giờ phút này.
Hắn càng thấy may mắn là mình gặp được Bất Hủ Tông trước.
Nếu không, sau ngày hôm nay, người nên nhức đầu chính là mình.
Theo sau đó, Long Dương Vương lập tức lên đường tiến về hoàng cung, đồng thời lại dẫn theo trên vạn người xuất hành, bay thẳng đến hoàng cung.
Hắn muốn đi hoàng cung xem, rốt cuộc là vị phong vương nào vẫn lạc?
Vừa tới cửa vương cung.
Tin tức đã từ trong vương cung truyền ra.
Một trong thập đại phong vương của Thần U Quân U Quốc, Trấn Bắc Vương vẫn lạc!
"Trấn Bắc Vương... người của Bạo Loạn Vương! Không nghĩ tới, cái tên Bạo Loạn Vương này, vì không cho ta lấy được Long Trạch Vực, thậm chí ngay cả hắn cxung phái ra."
Long Dương Vương nghe được tin tức này, không khỏi liên tục cảm khái.
Còn vui không nhịn được.
Trấn Bắc Vương.
Một trong thập đại phong vương của Thần U Quân.
Hơn nữa, thực lực xếp top ba trong thập đại phong vương.
Có hắn trấn giữ Loạn Phong Thần Vực, thực lực tổng hợp gần với Trung Ương Thần Vực là quốc đô U Quốc với Bi Trạch Vực chìm vào hỗn chiến kéo dài.
Cho dù là Nguyên Dương Vực phía tây hay là Cực Địa Vực tây bắc, hoặc là nối liền Trung Ương Thần Vực, Long Trạch Vực và Nam Hàn Vực, so với nó thì chênh lệnh rất nhiều.
Cũng bởi vì có hắn đứng về trận doanh Bạo Loạn Vương cho nên khiến cho Bạo Loạn Vương mới có lực lượng và thực lực tranh vị trí quốc chủ.
Mặc dù không thể nào thay đổi sự thực Bạo Loạn Vương vẫn là kẻ yếu nhưng cũng làm cho ai ngồi lên vị trí quốc chủ cũng thấy lo lắng.
Bây giờ Trấn Bắc Vương vừa chết.
Bạo Loạn Vương cũng "chết".
Không có phong vương ủng hộ hắn, mặc dù người còn sống nhưng khả năng ngồi lên vị trí quốc chủ đã hoàn toàn không còn.
"Đây chính là cái giá lớn của sự phẫn nộ."
Long Dương Vương không cần đầu óc cũng có thể nghĩ đến lúc trước đồng tâm hiệp lực hợp tác chia cắt Trạch Minh Cung, sau đó biết được Vực Chủ Long Trạch Vực đột nhiên gia nhập vào hắn, chắc chắn là Bạo Loạn Vương tức giận nhất.
Nói xong, Long Dương Vương lập tức dẫn người đến vương phủ Bạo Loạn Vương.
Gõ đại môn vương phủ Bạo Loạn Vương trước người đưa tin, nhưng mà nghe báo là Bạo Loạn Vương không ở trong vương phủ.
Ngay lúc Long Dương Vương phỏng đoán Bạo Loạn Vương sẽ ở đâu thì Bạo Loạn Vương ở trong vương phủ Thiên U Vương nhận được tin tức Thiên U Vương đưa tới, sau đó như là núi lửa, trong nháy mắt bạo phát, dưới cơn thịnh nộ, kêu gào muốn đi tìm Long Dương Vương liều mạng.
Nỗi tuyệt vọng của hắn được chôn giấu dưới sự phẫn nộ!
Hắn rất tuyệt vọng.
Liệp Nghiêu vẫn lạc.
Tương lai của hắn cũng không còn.
Bởi vì chỉ còn năm năm.
Còn lại năm năm, không có Liệp Nghiêu ủng hộ, quyền lực của hắn ở Loạn Phong Thần Vực sẽ tràn ngập nguy hiểm.
Cho dù là ai đến bỏ đá xuống giếng thì hắn cũng sẽ hoàn toàn mất đi quyền lên tiếng và ủng hộ ở Loạn Phong Thần Vực.
Không đợi Bạo Loạn Vương xông ra khỏi vương phủ, người của quốc chủ đã vội vàng chạy tới bầu trời vương phủ Thiên U Vương, cầm theo sách vàng và lệnh triệu lệnh vào cung của quốc chủ.
Cùng lúc đó, trong Bất Hủ Tông, Ôn Bình lại mở ra Thiên Bảng.
Trước đó cảm thấy thời cơ không đến.
Bây giờ Liệp Nghiêu vẫn lạc, Ôn Bình cảm thấy thời cơ đã đến. Cho dù bây giờ đại chiến Bi Trạch Vực còn chưa có tăng lên đến quy mô Hắc Vực.
"Hệ thống, giúp ta tuyên bố Thiên Bảng đi."
“Thiên Bảng đang chuẩn bị đưa lên...”
“Khu vực đưa lên: Trên không tất cả mọi thành trì nhân khẩu vượt qua ngàn vạn ở Triều Thiên Hạp!”
“Đếm ngược: Ba”
“Hai!”
“Một!”