Chương 1685: Long Dương Vương nhận ra được tầm quan trọng của Thiên Bảng
Dứt lời, Ôn Bình đứng dậy rời khỏi Tẫn Tri Lâu.
Muốn đi tu luyện tiếp.
Bây giờ trong đầu hắn chỉ có tu luyện.
Đột phá thượng cảnh!
Chỉ cần những hoàng tộc đó đừng đến quấy rối hắn, hắn cũng lười đi quan tâm những hoàng tộc đó.
Hi vọng Liệp Nghiêu chết có thể khiến cho những hoàng tộc đó biết rõ mình.
Nhưng mà trong lòng Ôn Bình cũng không có coi thường những hoàng tộc phong vương đó, dù sao bây giờ bọn người Thiên U Vương đã liên hợp lại với nhau.
Nếu như cùng nhau đối phó Bất Hủ Tông, đồng thời cắn Bất Hủ Tông không chịu nhả thì vẫn có chút phiền phức.
Hắn cũng có thể không cần để ý nhưng mà những người khác trong Bất Hủ Tông sẽ bị thiệt thòi.
"Nói trắng ra là còn chưa đủ mạnh. Nếu như tông môn đủ mạnh, vậy tất cả đều không còn là vấn đề."
Cảm khái một câu, sau đó Ôn Bình đi cấm khu cuối cùng.
Sáng sớm hôm sau.
Bất Hủ Nhật báo của ngày mới lại bay xuống các thành chủ của các đại vực trong U Quốc.
Lần này tiêu đề là Thiên Huyền đại chiến với lão tổ Thần Kiếm Môn.
Hạng thứ tám mươi ba và hạng thứ bảy mươi ba Thiên Bảng đại chiến.
Một người bước vào trung cảnh trăm năm.
Một người bước vào trung cảnh mới một tháng mà thôi.
Nếu không có Thiên Bảng, người trong thiên hạ đều sẽ cảm thấy lão tổ Thần Kiếm Môn mạnh hơn.
Nhưng có Thiên Bảng.
Lại có một trận chiến này.
Vô số người cảm thấy thế giới quan vốn có của mình vỡ nát.
"Bước vào trung cảnh không được một tháng mà lại có thể một chiêu đánh bại lão tổ Thần Kiếm Môn Dữ Nguyệt Minh. Dữ Nguyệt Minh đã bước vào trung cảnh trăm năm."
"Không thể nào?"
"Quá giả."
"Diễn kịch!"
"Chắc chắn là diễn kịch!"
"Thiên Huyền, ta biết, một vị cường giả Thiên Vô Cấm Hạ Cảnh của Nguyên Dương Vực. Lúc tuổi còn trẻ đúng là có chút thiên tư, nhưng từ khi bước vào Thiên Vô Cấm, gần trăm năm nay vẫn luôn cẩu thả sống qua ngày, chưa hề dốc lòng tu luyện. Có thể bước vào trung cảnh đã là may mắn!"
Ở các nơi trong Triều Thiên Hạp không ngừng xuất hiện tiếng thán phục, chất vấn như vậy.
Đương nhiên.
Bọn họ chất vấn là vì bọn họ không muốn tin tưởng sự thật.
"Chẳng lẽ Tẫn Tri Lâu thật sự không gì không biết? Nếu không làm sao có thể làm một cái bảng xếp hạng chính xác cho cường giả Thiên Vô Cấm trong thiên hạ được?" Trên đỉnh một ngọn núi tuyết, một vị cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh tóc trắng bồng bềnh cầm một tờ Bất Hủ Nhật báo, chau mày.
So với dưới Thiên Vô Cấm, cường giả Thiên Vô Cấm chân chính nhìn thấy tiêu đề này thì trong lòng càng kinh nghi hơn.
"Khi đám nhóc Thất Vực Đăng Thiên Bảng tranh tài, còn không có mấy người dám chắc chắn ai thắng ai thua, dù sao tình huống chiến trường thay đổi trong nháy mắt, mà mỗi người đều có lá bài tẩy của mình. Trước đó ngay cả cường giả phong vương dự đoán cũng sẽ xảy ra sai lầm, như vậy thì nếu xếp hạng chuẩn xác cho phong vương trong thiên hạ thì càng khó như lên trời. Tẫn Tri Lâu, hoành không xuất thế, chẳng lẽ có thể xếp hạng cho cường giả Thiên Vô Cấm trong thiên hạ thật?"
Trung tâm của trận bão, một vị cường giả phong vương cầm lấy một tờ Bất Hủ Nhật báo thủ hạ đưa tới, suy tư nhìn.
Không chỉ là bọn họ.
Chỉ cần là cường giả Thiên Vô Cấm lấy được Bất Hủ Nhật báo thì bọn họ đều khiếp sợ đồng thời không thể tin được sự thật Thiên Huyền chiến thắng lão tổ Thần Kiếm Môn.
Bởi vì bọn họ vẫn luôn thờ phụng tích lũy và tiềm tu.
Chỉ có tích lũy thời gian dài.
Chỉ có tiềm tu thời gian dài.
Mới có thể trở nên mạnh mẽ!
Nhưng liên tục hai ngày, tin tức trên Bất Hủ Nhật báo đổi mới thế giới quan của bọn họ.
Phong vương họ Lý của Bất Hủ Tông, hai kiếm giết Liệp Nghiêu.
Giả sao?
Tuyệt đối sẽ không giả.
Chuyện này xảy ra ở Vực Chủ Phủ Long Trạch Vực, nếu là thật thì không thể giả, nếu là giả thì cũng không làm thành thật được.
Thiên Huyền chiến thắng lão tổ Thần Kiếm Môn Dữ Nguyệt Minh, hơn nữa một chiêu phân thắng bại.
Giả sao?
Chắc chắn cũng không thể giả.
Lão tổ Thần Kiếm Môn còn sống, nếu như Tẫn Tri Lâu muốn làm giả, chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu.
Về phần lão tổ Thần Kiếm Môn Dữ Nguyệt Minh có phải là diễn hay không?
Tám chín phần mười là không thể nào!
Bởi vì tuồng vui này phải trả giá quá lớn.
Danh tiếng, uy vọng trực tiếp mất sạch, hơn nữa còn bị toàn bộ U Quốc biết.
Cái giá lớn như thế này, lão tổ Thần Kiếm Môn đâu có chịu?
Cùng lúc đó, khi Long Dương Vương nhìn thấy thì sắc mặt cũng không khỏi thay đổi: "Chẳng lẽ Bất Hủ Tông làm ra một cái xếp hạng thật cho cường giả Thiên Vô Cấm trong thiên hạ mà không phải là vì đạt tới mục đích nào đó mà dùng thủ đoạn? Tẫn Tri Lâu, thật sự không gì không biết?"
Nói xong, Long Dương Vương rơi vào suy tư, nửa ngày mới tự lẩm bẩm: "Đây cũng không phải là dựa vào nhãn tuyến là có thể giải quyết. Trừ phi lôi toàn bộ cường giả Thiên Vô Cấm trong Triều Thiên Hạp ra so đấu một lần, nếu không thì sao có thể biết được ai yếu ai mạnh?"
Nghĩ mãi mà vẫn không rõ, Long Dương Vương lập tức móc Truyền Âm Thạch ra.
Đúng.
Hắn phải liên lạc với Ôn Bình để hỏi thăm rõ ràng.
Cũng thương lượng thời gian tới cửa cảm ơn.
Liệp Nghiêu chết, mặc dù khiến cho liên hợp giữa bọn người Thiên U Vương càng mật thiết hơn nhưng lại tăng mạnh danh vọng và sĩ khí của hắn.
Những vật này quá quan trọng với hắn.
Không thua gì một cường giả cấp bộ của Già Thiên Lâu ở ở sa trường giết!
Thật lâu.
Truyền Âm Thạch không có trả lời.
Bởi vì giờ khắc này Ôn Bình đang tu luyện ở trong cấm khu cuối cùng, cũng không để ý tới Long Dương Vương.
Rơi vào đường cùng, Long Dương Vương đành phải truyền âm cho Trần Hiết, nhận được câu trả lời là: "Nếu điện hạ không tin, có thể đi tìm Băng Vương một chuyến. Ngài xếp hạng cao hơn Băng Vương hai hạng. Hắn là hạng thứ ba mươi hai Thiên Bảng, ngài là hạng thứ ba mươi Thiên Bảng. So đấu một lần là biết."