Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1834 - Chương 1686 - Long Dương Vương Nhận Ra Được Tầm Quan Trọng Của Thiên Bảng (2)

Chương 1686 - Long Dương Vương nhận ra được tầm quan trọng của Thiên Bảng (2)
Chương 1686 - Long Dương Vương nhận ra được tầm quan trọng của Thiên Bảng (2)

Chương 1686: Long Dương Vương nhận ra được tầm quan trọng của Thiên Bảng (2)

Về phần hạng thứ ba mươi mốt, hắn là người của Già Thiên Lâu, Trần Hiết cũng không thể xui khiến Long Dương Vương đến địa bàn của Già Thiên Lâu một chuyến khiêu chiến hắn.

"Bản vương tin!"

Thấy Trần Hiết cũng chắc chắn như thế, Long Dương Vương dứt lời, cất Truyền Âm Thạch.

Hôm qua còn định cho Ôn Bình rút Thiên Bảng lại, bây giờ suy nghĩ đó đã tiêu tán không còn tăm hơi.

Nếu như Thiên Bảng là thật, vậy tương lai Tẫn Tri Lâu sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Bởi vì nếu như người người đều tin Tẫn Tri Lâu, chờ hắn lấy được vị trí quốc chủ, có thể dùng Tẫn Tri Lâu làm rất nhiều chuyện, khống chế tâm người trong thiên hạ.

Nếu như ngày đó đến thật.

Hắn có thể đưa U Quốc đến một đỉnh cao trước này chưa từng có!

Thậm chí có thể nhất thống Triều Thiên Hạp!

Nghĩ đến đây, Long Dương Vương càng kiên định không thể không có Thiên Bảng.

Cho dù nó tồn tại sẽ khiến cho nhiều người chất vấn!

Không suy nghĩ nữa, Long Dương Vương đứng dậy bay về phía hoàng cung, nửa đường, hắn vắt hết óc tự hỏi làm như thế nào để xin quốc chủ đi tìm lão tổ một chuyến, để lão tổ chấp nhận Thiên Bảng tồn tại.

Bởi vì một khi có một vị lão tổ chấp nhận Thiên Bảng tồn tại.

Vậy thì sự tồn tại của Thiên Bảng sẽ không còn có vấn đề gì.

nhưng mà.

Khi vừa tới cửa vương cung lúc.

Long Dương Vương phát hiện mấy người Thiên U Vương cũng lục tục đến.

Trong nháy mắt ánh mắt mọi người chạm nhau, đao quang kiếm ảnh hiện rõ trong mắt.

Long Dương Vương hiểu, những người này đến cản hắn.

Thiên Bảng tồn tại đã khiến cho bọn họ bắt đầu bất an!

Cuối cùng, lần cạnh tranh trong vương cung này kết thúc bởi Long Dương Vương rời đi.

Bởi vì bị đám người Thiên U Vương cực lực phản đối, quốc chủ bác bỏ kế hoạch quấy rầy lão tổ của Long Dương Vương.

Nhưng mà Long Dương Vương cũng không có nhụt chí.

Trở về nghĩ cách khác là được.

Tốc độ ngăn cản mình của bọn người Thiên U Vương nhanh bao nhiêu thì chứng tỏ bọn họ bất an bấy nhiêu.

Như vậy.

Hắn càng phải thành công!

Vừa ra khỏi cửa vương cung, Long Dương Vương muốn về phủ tiếp tục nghĩ cách.

Nhưng mà chân trước vừa bước ra khỏi hoàng cung thì chân sau đã nghe được Băng Vương khiêu khích nói: "Long Dương Vương, chừng nào thì ngươi trở nên ngây thơ như thế? Một cái tin Thiên Huyền chiến thắng lão tổ Thần Kiếm Môn thì có thể chứng minh Thiên Bảng? Yên tâm, ngươi đến hoàng cung một lần, bản vương cũng tới một lần!"

"Bản vương sẽ trông coi ngay bên ngoài hoàng cung!" Bạo Loạn Vương tức giận nhìn chằm chằm Long Dương Vương, trong hai con ngươi lộ vẻ nghiêm túc, hoàn toàn không giống nói đùa.

Đương nhiên.

Long Dương Vương cũng tin tưởng Bạo Loạn Vương không phải nói đùa.

Đối với chuyện này, Long Dương Vương đưa mắt nhìn qua Thiên U Vương và Hợp Bi Vương: "Xếp hạng trên Thiên bảng có phải thật vậy hay không, chẳng lẽ các ngươi không biết sao?"

Băng Vương cướp lời nói, tiếp tục trào phúng một câu: "Quốc chủ không tin, ngươi có thể làm sao? Ngươi muốn cho quốc chủ thừa nhận Tẫn Tri Lâu càng thần thông quảng đại hơn Giám Sát Điện sao? Hoặc là nói ngươi muốn nói cho quốc chủ, Giám Sát Điện là phế vật, Tẫn Tri Lâu mới là tổ chức tình báo mạnh mẽ nhất U Quốc?"

Nói xong, Long Dương Vương không nói một lời, hóa thành kinh hồng rời đi .

Mặc dù hắn không xem trọng Băng Vương, nhưng lời Băng Vương nói đúng là có đạo lý.

Nếu như quốc chủ thừa nhận Thiên Bảng quyền uy.

Vậy thì đồng nghĩa với thừa nhận Giám Sát Điện phế.

Từ đó gián tiếp xem như thừa nhận mình phế.

Khi Long Dương Vương rời đi, Thiên U Vương cũng hóa thành kinh hồng rời đi theo.

Những người còn lại cũng đi theo.

Bởi vì bọn họ biết Long Dương Vương sẽ không bỏ qua, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, cho nên phải nghĩ cách để Long Dương Vương mãi mãi cũng không thể thành công.

Đương nhiên.

Bọn họ cũng biết diệt Tẫn Tri Lâu là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng đó cũng là lựa chọn cuối cùng.

Bởi vì nếu có chỗ sơ suất hoặc là thất bại, dưới chân chính là vực sâu.

Đợi bốn người đi theo bước chân Thiên U Vương đi vào vương phủ Thiên U Vương, Thiên U Vương ngày thường tích chữ như vàng lập tức dặn dò: "Đã ngươi rất muốn phá đổ Long Dương Vương, thậm chí muốn giết hắn, vậy thì cho người của ngươi nhìn chằm chằm người ủng hộ Long Dương Vương."

"Sau khi hoàn toàn chắc chắn, cam đoan sẽ không để lại chứng cứ, trực tiếp xoá bỏ, không lưu một đường sống nào!" Bên cạnh, Băng Vương lạnh lùng nói tiếp.

Thiên U Vương tiếp tục nói: "Mặt khác, đi liên lạc những cường giả Thiên Vô Cấm trên bảng một chút. Cho bọn họ diễn kịch, bôi xấu Thiên Bảng. Chỉ cần thanh danh xấu, cho dù cuối cùng Long Dương Vương có thể thuyết phục quốc chủ đến chỗ lão tổ chứng nhận Thiên Bảng thì lão tổ cũng sẽ không tin."

Nói xong, bốn người còn lại lần lượt lên tiếng trả lời.

Sau đó nên nhìn chằm chằm Long Dương Vương thì nhìn chằm chằm Long Dương Vương, nên tìm người diễn kịch thì tìm người diễn kịch, sau khi phân công rõ thì cùng nhau rời khỏi vương phủ Thiên U Vương.

...

Hôm sau.

Trong cấm khu cuối cùng, Ôn Bình đã có thể đánh năm năm với bóng người ở cửa thứ ba, thậm chí còn mơ hồ có thể áp chế nó.

Nhưng mà còn thiếu một chút.

Còn thiếu một chút như vậy.

Lúc đầu muốn nhất cổ tác khí xóa bỏ chênh lệch, nhưng mà hệ thống đột nhiên bắn ra một cái nhắc nhở, là liên quan tới Yêu tộc ở Hồ Yêu Hoàng.

Một bộ phận Liệt Không nhất tộc giết trở lại thế giới dưới lòng đất.

Ròng rã năm trăm triệu yêu chúng, trùng trùng điệp điệp trở về thế giới dưới lòng đất. Yêu Hoàng của Liệt Không nhất tộc đến cấm khu khác tìm việc binh cũng trở về theo bọn chúng cùng.

Liệt Không nhất tộc dám giết trở về, Ôn Bình biết chắc là cấm khu khác đã đồng ý sóng vai chiến đấu với Liệt Không nhất tộc.

Thời gian Yêu tộc ở Hồ Yêu Hoàng ổn thỏa phát dục đã qua.

Đóng nhắc nhở của hệ thống lại, Ôn Bình không có gấp, bởi vì mặc dù Liệt Không nhất tộc mạnh mẽ nhưng Yêu Hoàng đã không là uy hiếp.

Bình Luận (0)
Comment