Chương 1697: Đông Lĩnh chi chiến (Hạ) (5)
Hà Hữu Uyên hỏi lại: "Bản vương hỏi ngươi chuyện Ti Hải Hiền dùng Thiên Vô Cấm Trung Cảnh chém giết cường giả cấp bộ Dạ Vô Kiêu."
"Chuẩn xác, cũng là do huynh đệ ở Đông Lĩnh đưa tới. Hơn nữa trước đó Tổng Tướng Ti Hải Hiền còn một người liên trảm ba mươi vị cường giả Thiên Vô Cấm Kỳ bộ, Kỳ bộ tấn công Đông Lĩnh, Thiên Vô Cấm Hạ Cảnh, trung cảnh gần như bị giết sạch."
"Không tệ, không tệ, không tệ!" Hà Hữu Uyên liên tiếp nói ba câu không tệ, tiết toàn bộ oán khí mấy ngày nay ra: "Lập tức báo cáo chuyện này cho quốc chủ!"
Nói xong, vị Thần Tướng Thiên Vô Cấm đó không có lập tức lên đường mà chậm rãi mở miệng nói: "Thần Thống, còn có chuyện kỳ quái hơn. Vài ngày trước, Tẫn Tri Lâu tung ra Thiên Bảng, xếp hạng Ti Hải Hiền trên Dạ Vô Kiêu! Dạ Vô Kiêu xếp hạng người thứ năm mươi, Ti Hải Hiền thì xếp hạng thứ bốn mươi chín."
"Trước đó chúng ta xem Thiên Bảng, còn tưởng rằng Dạ Vô Kiêu này là Thiên Vô Cấm Trung Cảnh, cho là hắn là trung cảnh đệ nhất nhân của Già Thiên Lâu, nhưng mà không ngờ là thượng cảnh."
"Căn cứ 'Cọc' của chúng ta nói, Dạ Vô Kiêu bước vào thượng cảnh đã ba năm! Tẫn Tri Lâu này có thể làm ra Thiên Bảng, vậy chắc chắn là đã biết trước, nhưng mà vẫn cho Ti Hải Hiền xếp hạng cao hơn, đồng thời Ti Hải Hiền vẫn luôn không hiển sơn lậu thủy này còn giết Dạ Vô Kiêu!"
"Thiên Bảng của Tẫn Tri Lâu này quả là chuẩn xác đến đáng sợ!"
Nói xong, bên cạnh Hà Hữu Uyên, rất nhiều Thần Tướng cũng không hẹn mà cùng gật đầu, kinh hãi không thôi.
Sau khi Hà Hữu Uyên nghe xong, cũng không nhịn được cảm thán: "Dám xếp Ti Hải Hiền trung cảnh trên cường giả thượng cảnh, đúng là Tẫn Tri Lâu rất lớn mật, thậm chí có thể nói là cuồng vọng. Nhưng từ chiến tích của Ti Hải Hiền thì xếp hạng trên Thiên Bảng đúng là chính xác đến khiến cho người ta cảm thấy đến đáng sợ, xem ra Tẫn Tri Lâu này không đơn giản."
Xếp hạng cho tất cả cường giả Thiên Vô Cấm Triều Thiên Hạp, Giám Sát Điện không làm được, hắn cũng không làm được.
Cho dù là hoàng tộc U Quốc và lâu chủ Già Thiên Lâu cũng không làm được.
Khi rất nhiều Thần Tướng nghe Hà Hữu Uyên cũng sợ hãi thán phục Tẫn Tri Lâu và Thiên Bảng của Tẫn Tri Lâu, sức nặng của Thiên Bảng trong lòng bọn họ cũng nặng hơn.
Hà Hữu Uyên là ai?
Mặc dù không có uy vọng như Tư Mã Thiên Tuyền nhưng trong lòng tất cả người biết Hà Hữu Uyên, hắn chính là phong vương mạnh mẽ nhất.
Một người mạnh mẽ có thể trấn áp tất cả Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh trong thiên hạ!
Lúc này, Hà Hữu Uyên không muốn tiếp tục tuần sát nữa, trở về hậu phương Thiên Vọng Hạp, lập bình chướng cách âm trong phòng, lập tức nâng bút viết đầy một trang giấy.
Nội dung trên giấy rất đơn giản.
Chỉ trần thuật ưu điểm của Ti Hải Hiền, nhưng câu nói sau cùng lại là —— quốc chủ, người này ngài có thể trọng dụng!
"Mặc dù Ti Hải Hiền xuất thân thừ gia tộc thế lực nhưng chưa từng dựa dẫm vào ai, rất nhiều hoàng tộc phong vương lôi kéo cũng có thể cố thủ bản tâm, từ đầu đến cuối chỉ trung với U Quốc. Khi những người khác vì quyền lực, lợi ích mà tranh đến đầu rơi máu chảy, khi Tề Thiên Trạch chọn chiến trung cảnh thiên hạ lấy danh vô địch thì hắn lại có thể dốc lòng tu luyện... tâm tính của tiểu tử này, lại thêm chiến tích trung cảnh chém thượng cảnh, thành tựu sau này sợ có thể sẽ hơn ta!"
Cảm khái xong, Hà Hữu Uyên gấp thư lại, dùng mạch khí phong kín, để vào trong phong thư, sau đó giao cho tọa kỵ của mình, lập tức thông qua Khúc Cảnh thông đạo mang đến quốc đô.
Thấy cảnh này, khóe miệng Trần Hiết không khỏi lộ ra ý cười.
Tiêu đề.
Đã có!
Sau đó, Trần Hiết dùng Truyền Âm Thạch nói chuyện này cho tông chủ nhà mình.
Đối với chuyện này Ôn Bình cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, bởi vì khi hắn cho Ti Hải Hiền đến chiến trường thì đã biết sẽ có một ngày như vậy.
Chỉ là hắn không ngờ được ngày này sẽ tới nhanh như vậy.
Chuyện này còn phải cảm ơn Dạ Vô Kiêu không biết sống chết đó.
...
Hôm sau.
Bên ngoài hoàng cung, Long Dương Vương mặt sắc mặt ngưng trọng đi ra, trong nháy mắt khi ra khỏi hoàng cung thì lập tức hóa thành kinh hồng biến mất bên ngoài hoàng cung.
Bởi vì hôm nay trong vương cung, người ở trận doanh Bạo Loạn Vương và Bạo Loạn Vương mượn cớ đưa ra thỉnh cầu, xin quốc chủ thu lại sách vàng đã cho Tẫn Tri Lâu.
Mặc dù người của trận doanh Thiên U Vương và Thiên U Vương cũng không có mở miệng nhưng Tư Mã Thiên Tuyền lại nói giúp cho Bạo Loạn Vương. Nếu không phải biết Tư Mã Thiên Tuyền chướng mắt Bạo Loạn Vương, hắn cũng hoài nghi Tư Mã Thiên Tuyền là người của Bạo Loạn Vương.
Tư Mã Thiên Tuyền mới mở miệng, hắn có tranh luận, có giải vây cho Tẫn Tri Lâu như thế nào cũng không làm nên được chuyện gì.
Mặc dù hôm nay quốc chủ cũng không có nói rõ muốn thu lại sách vàng nhưng sợ là sẽ là ngày mia, ngày kia.
Đối với chuyện này, Long Dương Vương lòng nóng như lửa đốt.
Sau khi rời khỏi hoàng cung thì định về vương phủ liên hệ lâu chủ Tẫn Tri Lâu Trần Hiết, cùng nghĩ cách.
Bởi vì bây giờ hắn không có cách nào tốt hơn.
Sức nặng của Tư Mã Thiên Tuyền trong lòng quốc chủ quá lớn.
Cùng lúc đó, mấy người Thiên U Vương cũng lần lượt rời khỏi hoàng cung, đồng thời gặp nhau ở vương phủ Thiên U Vương.
Bạo Loạn Vương vừa đến, Băng Vương lập tức trắng trợn tán dương: "Huynh đệ, làm tốt lắm! Ngươi thấy được chứ, Long Dương Vương đó bị ngươi làm cho tức đến mặt cũng run lên."
Bạo Loạn Vương cũng đại hỉ nói: "Ha ha ha, ta muốn chọc hắn như thế. Ngày mai ta lại đi hoàng cung, ta cũng không tin, quốc chủ sẽ tiếp tục để Tẫn Tri Lâu giữ lại sách vàng?"
"Không nghĩ tới Tư Mã Thiên Tuyền lại giúp ngươi. Xem ra hắn cũng rất bất mãn Tẫn Tri Lâu." Vô Cực Vương mở miệng, trên mặt cũng nở một nụ cười.
Ngay lúc mấy người đang vui vẻ, một giọng nói vừa gấp vừa hốt hoảng vang lên bên ngoài.
"Điện hạ, chuyện lớn không ổn rồi!"