Chương 1727: Kéo toàn bộ Trung Ương Thần Vực vào sổ đen
Kể từ hôm nay, bế quan tu luyện.
Không nên rời khỏi tông môn!
Rời đi cũng được, giới hạn trong hai khu vực Tử Khí Các và Bất Hủ Tông. Trừ cái đó ra, tạm thời đừng đi bất kỳ địa phương nào.
"Đừng có dùng tính mạng của mình để đùa giỡn. Mặc dù tông môn có thể thiên đao vạn quả người giết ngươi nhưng ngươi chết thì là hết."
Cuối cùng, Vân Liêu dặn dò tất cả mọi người một câu.
Đương nhiên.
Thật ra thì mục đích chính là nói cho những đệ tử mới nhập tông, đối với thành viên cũ thì ngoại trừ kiếm điểm nhiệm vụ tông môn hoặc là đi theo tông chủ đi xa nhà. Thời gian khác bọn họ tình nguyện nằm ở khu ký túc xá, cũng không chịu rời khỏi Vân Lam Sơn hoặc là Tinh Kiếm Sơn nửa bước.
Nhưng thật ra thì sự lo lắng của Vân Liêu với thành viên mới là dư thừa.
"Vân trưởng lão, yên tâm đi. Rời tông? Không thành Thiên Vô Cấm, ta sẽ không hạ sơn. Xuống núi quá lãng phí thời gian."
"Đúng, sau khi nhập tông, ta chỉ trách tại sao thời gian một ngày của mình không phải một hai trăm canh giờ. Ài, quá khó chấp nhận."
Đệ tử mới nhập tông, từng người không chỉ không muốn rời khỏi tông môn, thậm chí còn cảm thấy ngoại trừ đi phòng bếp ăn thức ăn ngon ra thì đi những chỗ khác đều là đang lãng phí sinh mệnh.
Đi Phong Chi Cốc, đi Thiên Tằng Giai, đi Pháp Nguyên Sơn Cốc, đi Quan Ảnh Thất...
Đi những chỗ này thôi, thời gian của bọn họ còn không đủ.
"Như vậy là tốt." Vân Liêu hài lòng cười một tiếng, sau đó cho đám người về tiếp tục tu luyện. Đợi đám người rời đi, Vân Liêu vội nói với Long Nguyệt bên cạnh: "Đúng rồi, Long trưởng lão, lát nữa ngươi nhớ liên lạc Đao Ma trưởng lão một chút, nói hắn gặp chuyện không nên vọng động."
"Nếu như hắn không xúc động thì không tên là Đao Ma. Ta không khuyên nổi, muốn khuyên ngươi đi khuyên, ngươi là đại trưởng lão, ngươi nói chuyện có tác dụng nhất." Long Nguyệt cười hì hì một tiếng, sau đó chạy nhanh như một làn khói, vừa chạy vừa lầm bầm: "Khuyên Đao Ma trưởng lão, ngươi quá coi trọng ta! Bây giờ hắn đang có kế hoạch lần lượt khiêu chiến top mười trung cảnh trên Thiên Bảng một lượt đây."
Vân Liêu vội vàng liếc các trưởng lão khác bên cạnh một chút.
Vừa nghiêng đầu.
Đám người vội vàng cáo từ!
Rơi vào đường cùng, Vân Liêu chỉ có thể coi như thôi: "Được rồi, quan tâm hắn làm cái gì đây, gặp được phong vương có Mộc Long trưởng lão, sợ cái gì? Hơn nữa bây giờ U Quốc còn có phong vương dám ra tay với người của Bất Hủ Tông sao? Trừ phi muốn chết hoặc là hoàng tộc ra tay."
Nói xong, Vân Liêu lập tức đến Tiên Phủ Viên.
Cầu đan quan trọng!
Trong khoảng thời gian tiếp theo, phong sát Bất Hủ Nhật báo vẫn còn tiếp tục, mỗi ngày đều lục tục có thế lực lục tinh hủy bỏ hợp tác với Tẫn Tri Lâu.
Không đến ba ngày, tất cả thế lực lục tinh ở Trung Ương Thần Vực đều hủy bỏ hợp tác với Tẫn Tri Lâu, đồng thời phối hợp Thần U Quân bắt đầu phong cấm Bất Hủ Nhật báo.
Ôn Bình biết được thì tiện tay kéo toàn bộ Trung Ương Thần Vực vào sổ đen.
Năm năm.
Không.
Xét thấy nó là hạch tâm U Quốc.
Vậy thì mười năm!
Trong mười năm, Bất Hủ Nhật báo sẽ không bán một tấm nào ở Trung Ương Thần Vực.
Hắn muốn thay đổi thế giới không sai, nhưng thiếu một cái Trung Ương Thần Vực cũng không quan trọng.
Thấy tình huống càng ngày càng không ổn, cho dù Long Dương Vương có xấu hổ thì vẫn phải dùng Truyền Âm Thạch liên hệ Ôn Bình. Vừa mở miệng chính là xin lỗi.
"Ôn tông chủ, bản vương thực sự hổ thẹn."
Ôn Bình cười nhạt một tiếng, nói: "Điện hạ đừng hổ thẹn, cơ hội thứ ba, không vì mất sách vàng mà mất theo."
"Ôn tông chủ yên tâm, bản vương nhất định sẽ nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này. Cho dù nghĩ không ra biện pháp thì nhất định cũng khiến Thiên U Vương, Thiên Tượng Môn trả giá đắt. Nếu như không phải bọn họ giở trò thì cho dù quốc chủ có oán khí về chuyện Tư Mã Thiên Tuyền chiến bại thì cũng sẽ không rút lại sách vàng." Long Dương Vương sợ mất đi Bất Hủ Tông, giống như hắn sợ thất bại.
Dứt lời, lập tức cắt đứt liên hệ Truyền Âm Thạch. Thấy thế, Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng, cũng cất Truyền Âm Thạch.
Long Dương Vương, người này cũng có tài.
Đáng tiếc.
Hắn chỉ giúp hắn một lần cuối cùng.
Một lần cuối cùng kết thúc, hẳn là U Quốc và Bất Hủ Tông sẽ triệt để trở mặt. Thật ra thì bây giờ cách triệt để trở mặt cũng đã không xa.
Cho nên nhất định phải khiến cho chiến tranh giữa Già Thiên Lâu và U Quốc càng kịch liệt một chút. Nếu như không bắt được hoàng tộc phong vương tiến về sa trường, vậy cũng chỉ có thể thay một mục tiêu.
Tất cả.
Đều đợi đột phá thượng cảnh.
Cùng lúc đó, trong lúc Trần Hiết và Thiên Huyền bôn ba, Đao Ma một mình một đao phi hành trên bầu trời Long Trạch Vực.
Đích đến của chuyến này là —— hạng thứ năm mươi bảy Thiên Bảng Hoa Trần Tâm Thiên Thừa Phái.
Thiên Thừa Phái tọa lạc ở một vùng bình nguyên chừng ngàn dặm, là chỗ giao giới giữa Long Trạch Vực và Nguyên Dương Vực, có Thiên Hải Thành xây trên đó. Đao Ma không có dông dài, đến Thiên Hải Thành thì trực tiếp lên Thiên Thừa Phái, một người một đao trực tiếp dạo chơi lên núi, người ngăn cản đều cho một đao.
Đương nhiên.
Ngoại trừ ngay từ đầu có người cản hắn, sau này hoàn toàn không người dám cản.
Dù sao khi tông chủ nửa bước Thiên Vô Cấm đều suýt chút bị một đao giản dị tự nhiên chém giết, trong tông môn còn có ai dám tiến lên?
Nhưng mà mới đi được một nửa bậc thang Thiên Thừa Phái thì Hoa Trần Tâm đã xuất hiện trên không trung, song phương tự báo danh hào, sau đó trực tiếp khai chiến.
Một khắc đồng hồ sau, Hoa Trần Tâm bại. Một trận chiến này cũng làm cho Đao Ma biết rõ thực lực của mình, tuyệt đối đã top ba trung cảnh.
Mặc dù không biết tại sao không thể lên Thiên Bảng như Thiên Huyền nhưng Đao Ma cũng không quan tâm xếp hạng Thiên Bảng gì đó, hắn chỉ muốn luận bàn một chút với những top mười trung cảnh trên Thiên Bảng này. Lấy được danh hiệu đệ nhất trung cảnh, hắn sẽ bắt đầu xung kích thượng cảnh.
Không sai.
Xung kích này không phải giống như nghĩa mặt chữ.