Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1876 - Chương 1728 - Đao Ma Quyết Định Báo Thù

Chương 1728 - Đao Ma quyết định báo thù
Chương 1728 - Đao Ma quyết định báo thù

Chương 1728: Đao Ma quyết định báo thù

Hắn muốn giống như Ti Hải Hiền, trung cảnh trảm một thượng cảnh! Thậm chí, trảm hai, vượt qua thành tựu của Ti Hải Hiền.

Khi Đao Ma rời khỏi Thiên Thừa Phái, người của Thiên Thừa Phái và Hoa Trần Tâm đều khó chịu, cả buổi không thể bình tĩnh.

Hạng thứ năm mươi bảy Thiên Bảng.

Top mười trung cảnh!

Một khắc đồng hồ là bại.

Sau trận chiến này, Hoa Trần Tâm cũng trực tiếp bế tử quan!

Đồng thời nói với tông môn: "Không thành đệ nhất trung cảnh tuyệt đối không xuất quan!"

Lúc này Đao Ma đã đi tới Thiên Hải Thành, tìm một quán rượu, thuê một căn phòng u tĩnh, sau đó mở tình báo Trần Hiết cho mình ra.

Tiếp theo chính là hạng thứ năm mươi sáu Thiên Bảng!

Nhưng mà không ở U Quốc mà là ở địa giới Già Thiên Lâu.

Đang định uống hai chén rượu rồi xuất phát, khi đứa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thì nhìn thấy được một gương mặt cực kỳ quen thuộc.

Phanh ——

Chén rượu trong tay Đao Ma keng một tiếng, rơi xuống đất, vỡ vụn.

"Tiểu Cửu?"

Đao Ma ngẩn ra.

Sau đó bỗng nhiên đứng dậy!

Hắn vạn lần không ngờ được, khi còn sống còn có thể gặp được đối phương.

Vốn hắn cho là Tiểu Cửu và Chấn Đao Môn đã cùng nhau biến mất trên thế giới này.

Giờ khắc này, trên đường đi ngoài cửa sổ, một người trung niên gương mặt thành thục nhưng không có dấu vết tang thương đang dẫn ba năm người bồi hồi trên đường phố.

Mỗi khi đi ngang qua, chỉ cần hỏa kế cửa hàng ven đường nhìn thấy thì đều sẽ chạy tới cửa khom mình hành lễ với người tới. Nhưng mà người hành lễ hắn cũng chỉ có những người như hỏa kế của các cửa hàng vân vân, cao nhất không quá Thần Huyền Thượng Cảnh.

Nhưng mà trong thành này Thần Huyền Cảnh có khắp nơi.

Giống vậy, dọc đường hắn đi qua, dù cũng được tôn kính nhưng chỉ mới Trấn Nhạc Thượng Cảnh mà thôi. Trong Thiên Hải Thành do Thiên Thừa Phái thành lập này, Trấn Nhạc Thượng Cảnh cũng không tính là đại nhân vật gì. Chỉ tốt hơn tiểu nhân vật một chút thôi.

Đao Ma nhìn cảnh này, trái tim lịch luyện nhiều năm, vất vả lắm mới bình tĩnh trở lại lại không nhịn được mà đập nhanh mấy lần.

Mà mấy lần tim đập nhanh này cũng kéo hắn về trăm năm trước, thời gian mà hắn mới Trấn Nhạc Cảnh, đau khổ tu luyện ở Chấn Đao Môn.

Tiểu Cửu.

Tên đầy đủ là Tề Cửu.

Con thứ ba của môn chủ Chấn Đao Môn.

Mặc dù tư chất tu luyện rất bình thường nhưng khi đó cho dù đi đâu thì cũng đều có Trấn Nhạc Cảnh làm hộ vệ, Địa Vô Cấm bên người.

Hắn đã từng đi theo hắn tu luyện mười năm, sau đó vì muốn xung kích Địa Vô Cấm cho nên mới không thể không rời khỏi hắn.

Trong mười năm đó, quan hệ giữa hai người cũng không tệ.

Thậm chí gọi nhau là huynh đệ.

Bởi vì chênh lệch ba mươi tuổi.

Cho nên hắn là ca.

Đối phương là đệ.

Hắn cũng tiện tay cho Tề Cửu một cái ngoại hiệu là Tiểu Cửu.

Hôm nay so với hình ảnh trong hồi ức ngày xưa, phải nói là một cái trên trời một cái dưới đất, mà đầu sỏ gây ra tất cả là hắn!

Hắn hại đệ đệ của mình không có tông môn.

Hại đệ đệ của mình không có phụ thân, người nhà.

Hắn cũng hại đệ đệ của mình lưu lạc đến tận đây.

Nghĩ đến đây, cánh tay dám cầm đao đánh với thượng cảnh của Đao Ma lại run rẩy như một lão đầu.

Khi lấy lại bình tĩnh, nam nhân trung niên trên đường phố đã biến mất trong tầm mắt. Đao Ma để lại mấy miếng bạch tinh, sau đó rời khỏi quán rượu đi theo.

Đi theo không được bao xa thì thấy một tráng hán lưng hùm vai gấu, người đeo cự phủ đi tới. Đương nhiên, người bị chặn cũng không phải là hắn.

Mà là Tề Cửu.

"Tề môn chủ, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ, gần đây phường thị làm ăn khá khẩm nha. Ta vừa đi ngang qua thì nhìn thấy cảnh Trăn Môn ngươi phát tài."

Tề Cửu lập tức vội vàng khom người đón, nịnh nọt nói: "Ngô tiền bối nói đùa, chuyện làm ăn của ta chỉ là tiểu đả tiểu nháo, miễn cưỡng sống qua ngày thôi. Sao mà sánh được với những mua bán lớn của ngài. Không thể không nói, ngài tới thật đúng lúc, hôm qua ta mới vừa bắt được một vò rượu ngon trăm năm!"

"Được rồi, đừng nói nhảm. Mỗi lần ta tới, ngươi đều nói là vừa lấy được một vò rượu ngon, ta còn không biết ngươi? Nhưng mà hôm nay rượu ta không uống, bởi vì phải rời khỏi Thiên Hải Thành một chuyến, cũng không biết khi nào trở về, cho nên tới hỏi ngươi một chút, bảo bối mà ta đặt Yếp Miêu đã có chưa? Đem nó theo, trên đường cũng có bạn."

Nói xong, Tề Cửu lông mày run lên, sắc mặt cứng lại. Một đám người người tu hành Trấn Nhạc Trung Cảnh đi theo Tề Cửu tuần sát phường thị cũng biến sắc.

"Đến, đến, đến cùng lúc với rượu hôm qua, ta lập tức sai người đem Yếp Miêu tới." Tề Cửu vội đưa mắt ra hiệu cho người đứng phía sau một cái, sau đó vừa đón hắn vào chỗ sâu trong phường thị vừa miễn cưỡng nở một nụ cười thấp giọng hỏi thăm: "Ngô tiền bối, chuyện gì đột nhiên như vậy?"

"Một chút việc riêng, không đáng nói đến." Đã là nửa bước Địa Vô Cấm, tráng hán nhận ra Tề Cửu ngưng trọng, sau đó an ủi: "Không cần lo lắng, ta chỉ rời đi một chuyến thôi, trong một năm chắc chắn trở về. Ta nghĩ bọn họ cũng không dám làm gì Trăn Môn."

"Cũng thế, cũng thế." Tề Cửu miễn cưỡng cười một tiếng, sau đó đón hắn vào chỗ sâu trong phường thị, đi đến trụ sở Trăn Môn, đưa ba con Yếp Miêu vừa ra đời cho đối phương.

Yếp Miêu màu trời xanh nãi thanh nãi khí kêu to trong lòng bàn tay.

Meo ~

Meo ~

Tráng hán vẻ mặt từ ái vuốt ve mấy lần, sau đó từ biệt Tề Cửu: "Tề môn chủ, rượu giữ lại, chờ ta trở lại uống."

"Nhất định! Vậy chúc tiền bối lên đường bình an." Dưới ánh mắt chăm chú của Tề Cửu và tầng lớp cấp cao của Trăn Môn, tráng hán nhanh chóng rời khỏi Trăn Môn.

Tráng hán vừa đi, từ trên xuống dưới Trăn Môn đều thất thần.

Muốn nói lại thôi.

Tề Cửu cũng cảm thán một tiếng, sau đó an ủi: "Yên tâm, Ngô tiền bối sẽ nhanh chóng trở lại, hơn nữa ta cảm thấy mình cũng sắp đột phá cảnh giới."

Bình Luận (0)
Comment