Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Vào lúc này, Ôn Bình từ Nhiễu Sơn trở về.
Hắn biết Vi Thiên Tuyệt lên núi nên gác lại chuyện tu luyện qua một bên.
Chính đang đi tới, lại gặp ba người Mộ Dung Trì, còn chưa nói gì, Mộ Dung Trì liền mở miệng trước, nói:
- Tiểu tử, ta đến bảo vệ Dương Hề. Vi Thiên Tuyệt của Thiên Tuyệt môn, có thực lực có thể so sánh với ba đại chủ sự của Bách Tông liên minh, Dương Hề không thể tiếp tục mạo hiểm ở đây, nhất định phải theo ta đi.
Tại một cái thành nhỏ, nhận lấy sự bồi dưỡng của một tiểu gia tộc, lại có thể đạt tới Luyện thể cảnh lục trọng ở tuổi mười lăm. Loại tư chất này, đem tới nhị tinh tông môn, bồi dưỡng thêm một ít, kiểu gì không đứng đầu luyện thể cảnh ở Đông Hồ?
Lần này, hắn chuẩn bị thái độ cứng rắn một chút, nhất định phải mang Dương Hề đi.
Thế nhưng là hắn không phát hiện, Ôn Bình khi thấy hắn đã không còn kiên nhẫn như hôm qua, hắn chỉ để ý tới việc mang đi Dương Hề thôi.
Ôn Bình liếc qua Mộ Dung Trì, lạnh lùng nói:
- Mộ Dung tiền bối, ngươi coi Bất Hủ Tông là một cái nhà trọ sao?
Thấy biểu lộ Ôn Bình đột nhiên lạnh lùng, Mộ Dung Trì còn chưa ý thức được có chuyện gì không ổn, mở miệng hỏi:
- Có ý gì?
- Chỉ có nhà trọ mới có thể thích tới thì tới, thích đi thì đi. Mộ Dung tiền bối, ta tôn trọng ngươi mới thả ngươi hai lần lên núi. Thế nhưng ngươi lên núi lại đòi mang đệ tử của Bất Hủ Tông ta đi. Ngươi cảm thấy Bất Hủ Tông quá yếu hay là ngươi đủ mạnh?
Dứt lời, Ôn Bình nhìn chằm chằm Mộ Dung Trì, cả người tản mát ra một khí thế đặc biệt.
Điều này làm cho Hoàn Thành và Tần Sơn đều kinh ngạc.
Hoàn Thành kinh ngạc, Ôn Bình trước mắt tựa hồ biến thành một người mình không nhận ra, không còn là tiểu thí hài đi tới phủ thành chủ để tìm hắn hỏi chuyện của phụ thân. Ôn Bình lúc này lại trở nên uy nghiêm như Ôn Ngôn vậy.
Nhưng Ôn Bình rõ ràng mới mười tám tuổi.
Mà Tần Sơn thì kinh ngạc tại sao Ôn Bình lại bỗng nhiên thay đổi so với trạng thái bình thường. Ngày bình thường, Ôn Bình đều cực kỳ ôn hòa, cho dù là khi ra quy định nước chỉ có thể uống một bầu nước giếng, hay quy củ Quan Ảnh thất chỉ có thể đi hai lần một ngày, cũng là bộ dạng ý cười phong khinh vân đạm.
Hắn là lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Bình nặng lời như vậy.
Mà Ôn Bình sau khi nói xong câu đó, lập tức rời đi chủ điện, vừa đi vừa thầm nghĩ: Bản thân thật sự là quá tốt với Mộ Dung Trì. Rõ ràng không có quan hệ gì lại cho hắn lên núi hai lần.
Hắn tôn kính Mộ Dung Trì, nhưng Mộ Dung Trì kia, hắn không cảm giác được kính ý phản hồi.
Lúc đi quá một đoạn, Ôn Bình thuận tiện lưu lại một câu:
- Mộ Dung tiền bối, lại đi hướng về phía trước mấy bước, xảy ra chuyện gì ta cũng mặc kệ, nếu như ngươi chết tại Bất Hủ Tông, ra lại càng không có một chút áy náy.
Ôn Bình đi, Tần Sơn và Hoàn Thành tự nhiên cũng theo phía sau.
Hoàn Thành là định đến mang Hoàn Sơn xuống dưới lánh nạn một chút, dù sao đại chiến của Thông Huyền Cảnh sẽ ảnh hưởng rất rộng.
Lần trước, lúc Khô lâu hỏa diễm với năm tên Thông Huyền Cảnh của Bách Tông Liên Minh chiến đấu, phá gần hết Thanh Thủy nhai.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm thấy không thỏa đáng cho lắm, con trai hắn là đứng sau lưng Ôn Bình, Ôn Bình không sợ thì hắn sợ cái gì?
Mà Mộ Dung Trì cũng dừng bước chân, biểu lộ dần dần ngưng kết, thay đổi tư thái cường ngạnh.
Thay vào đó, là một phần do dự.
Hắn sợ tử vong cũng không chỉ là một câu uy hiếp như vậy. Vạn nhất Bất Hủ Tông thật có thể giết hắn...
Bấy giờ, Lâm Khả Vô ở xa xa thấy cảnh này, biểu lộ khó hiểu, lúc nhìn chằm chằm Ôn Bình, hắn vội vàng hướng Kim Điêu bên cạnh hỏi:
- Ngươi xác định người được gọi là Mộ Dung tiền bối kia chính là Thông Huyền Cảnh trung cảnh?
- Đúng vậy!
Kim Điêu ứng tiếng, chợt nói tiếp :
- Vị tông chủ này của Bất Hủ Tông chung quy là tuổi quá nhỏ, trẻ tuổi nóng tính? Người họ Mộ Dung kia muốn mang đi đệ tử của Bất Hủ Tông, cố nhiên để người ta tức giận, nhưng mà tình thế nghiêm trọng trước mắt, người tông chủ này không nên cùng hắn trở mặt vào lúc này, cái này không phải là khiến cho Bất Hủ Tông thiếu đi một Thông Huyền Cảnh trung cảnh trợ lực hay sao?
Hắn thấy, nếu như Ôn Bình tạm thời lựa chọn im lặng, Thông Huyền Cảnh trung cảnh kia có thể sẽ ra ray giúp đỡ.
Đang lúc Kim Điêu cảm thán, Ôn Bình dọc theo quảng trường đi tới, rất nhanh đã tới thềm đá ngàn tầng.
Ôn Bình hướng Hoàn Thành nói:
- Bá phụ, nếu đã lên núi rồi, vậy chờ một chút nữa lại xuống núi!
Hoàn Thành gật gù.
Chợt, Ôn Bình đi một mình xuống núi.
Đám người kinh hãi, nhìn Ôn Bình đi xuống, thầm nghĩ: Chẳng lẽ hắn muốn một mình nghênh chiến Vi Thiên Tuyệt?
- Tông chủ!
Tần Sơn vội vàng hô một tiếng.
Mà Ôn Bình chỉ là vẫy vẫy tay, nói:
- Ta đi xuống xem một chút!
Dứt lời, tăng nhanh cước bộ.
Khi sắp đi hết bậc thềm đá, Vi Thiên Tuyệt đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhăn nheo nhìn Ôn Bình, cười nói:
- Ôn Bình này là muốn một mình đối mặt ta sao? Nghĩ rằng một người có thể chống lại tất cả mọi thứ?
Nói xong, hắn cẩn thận quan sát vị thiếu niên gần như là truyền kỳ trước mắt.
Tuổi còn nhỏ hơn chắt trai của hắn, thế nhưng lại có thể khiến cho Đan Long bỏ ra năm mươi mai bạch tinh treo thưởng để lấy mạng của hắn ta. Phần vinh dự này, chưa hề xuất hiện qua ở Đông Hồ. Ngoài ra, hắn còn thu được kỳ duyên.
Đạt được Hỏa Xà thuật không thể tưởng tượng nổi, không cần mạch môn cũng có thể phóng thích, phá vỡ cục diện dị mạch khống nguyên tố ngũ hành. Nếu như không phải chọc giận tới Đan Long, hẳn là có rất nhiều đại thế lực sẽ lôi kéo.
Ôn Bình đứng cách Vi Thiên Tuyệt chỉ có hai mươi bậc thềm đá, nhàn nhạt ứng tiếng nói:
- Không phải... Ta là đến xem ngươi có hình dạng gì, trước kia có nghe phụ thân ta nói qua ngươi. Thuận tiện nói cho ngươi một câu: tuyệt đối không nên đặt chân lên ngàn tầng thềm đá của Bất Hủ Tông, nếu không, chết!
Theo câu nói của Ôn Bình, trên thềm đá nổi lên một sợi cuồng phong, giống như là trống rỗng sinh ra vậy.
Lay động tóc dài cùng quần áo mấy người, cũng khiến cho Vi Thiên Tuyệt không những không giận mà còn cười.
- Ha ha ha!
Vi Thiên Tuyệt cười to, đồng thời ném cây quải trượng ra, vững vàng đứng trên thềm đá, thay đổi tư thái tuổi già, cái lưng còng lúc này cũng thẳng tắp bình thường.
- Ngươi vẫn là người đầu tiên dùng cái chết uy hiếp ta!
Đang khi nói chuyện, thanh âm chấn mạch truyền tới.
Ầm!
Lam sắc mạch môn tại tay trái Vi Thiên Tuyệt mở ra, theo sát, Vi Thiên Tuyệt bắt lấy cây gậy chống của phụ nhân một bên, một đầu rồng bay ra từ cây gậy, mang theo một thanh đao màu đỏ giấu trong quải trượng.
Bản đao bằng hai ngón tay, dài chừng một mét, nhìn cũng không có gì đặc biệt. Nhưng khi thanh âm chấn mạch truyền tới, liền không đồng dạng.
- Cụ Phong trảm này của ta là Hoàng cấp trung phẩm mạch thuật, đã tu luyện đến viên mãn chi cảnh, không biết ngươi có thể ngăn lại hay không?
Nói xong, đao lên!
Một đạo gió lốc xích hồng mang theo một đao mà lên bỗng nhiên thành hình, thình lình biến thành đao khí.
Lúc đao ra, gió lốc cũng cuốn về phía Ôn Bình.
Nhìn một màn trước mặt, Ôn Bình không có lập tức phản kích, mà trong lúc lơ đãng nhìn tay trái của mình.
Trong lòng nói nhỏ: Cái này cũng coi như là trận chiến đúng nghĩa đầu tiên!
Trước kia có xảy ra chiến đấu, cũng là có Ác Linh Kị Sĩ tương trợ, hoặc là đơn phương ngược sát, nhưng Vi Thiên Tuyệt thì khác, phụ thân hắn đã nói qua, người này là Đông Hồ đao pháp đệ nhất nhân.
Thông Huyền Cảnh thượng cảnh, cũng là một trong những lão ngoan đồng lánh đời kia, không ai có thể tranh tài với hắn.
Ầm!
Xích hồng biến dị mạch môn, mở!
Thanh âm nhàn nhạt của Ôn Bình cũng truyền vào tai Vi Thiên Tuyệt :
- Cái chết tựa như cơn gió, luôn bầu bạn bên ta, cho nên ngươi… Mang theo phong quang của ngươi xuống mồ đi!