Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1890 - Chương 1742 - Trận Chiến Vang Dội Đầu Tiên Với U Quốc

Chương 1742 - Trận chiến vang dội đầu tiên với U Quốc
Chương 1742 - Trận chiến vang dội đầu tiên với U Quốc

Yêu Hoàng của Thanh Quỷ nhất tộc đắc ý kêu gào, giống như như vậy có thể làm dịu thống khổ từ thương tích Mộc Long mang đến cho hắn.

Mộc Long liếc nhìn Yêu Hoàng của Thanh Quỷ nhất tộc, lặng lẽ nói: "Ngươi nói nhảm nhiều như vậy, chớ ép ta loạn quyền đánh chết ngươi!"

"Xem như ngươi lợi hại..."

Yêu Hoàng của Thanh Quỷ nhất tộc lập tức nghẹn lời, trong lúc nhất thời cũng không dám nói nhiều. Bởi vì người hoàng tộc U Quốc muốn giết là Đao Ma, không phải Mộc Long.

Chênh lệch giữa hắn và Mộc Long, đã trải qua một trận đại chiến, hắn là người biết rõ nhất. Nói thẳng, hắn không lay động được Mộc Long. Nếu như trận đại chiến này kéo dài thêm nửa ngày, có lẽ hắn sẽ bị Mộc Long không giảng đạo lý, loạn quyền đánh chết thật.

Ba người Tứ Vương, Vô Cực Vương và Băng Vương thấy Yêu Hoàng của Thanh Quỷ nhất tộc cũng sợ, trong lòng âm thầm kinh ngạc, đành phải kiên trì giơ sách vàng lên.

Cũng may có sách vàng.

Sách vàng đại biểu quyền lực tối cao U Quốc!

Ngỗ nghịch nó đồng nghĩa với phản quốc, Mộc Long có mạnh như thế nào đi nữa thì trước mặt hoàng tộc U Quốc cũng không đáng chú ý.

"Bắt Đao Ma lại!" Đợi vô số Thần U Quân đến, Tứ Vương hạ lệnh, nhưng mà không dám nói là giải quyết tại chỗ.

Ngay lúc Thần U Quân ngo ngoe muốn động, Mộc Long trầm giọng nói: "Người của Bất Hủ Tông, các ngươi muốn giết thì phải nghĩ rõ hậu quả. Tông chủ nhà ta không có dễ nói chuyện giống như ta. Trước khi động thủ, tự hỏi lại xem mình có mạnh hơn Tư Mã Thiên Tuyền không đã."

"Bất Hủ Tông ngươi muốn đối địch với hoàng tộc thật sao?" Trước khi Tứ Vương đến đã nghĩ tới Bất Hủ Tông sẽ không dễ ứng phó, nhưng mà không ngờ được là sẽ khó ứng phó như thế.

Mộc Long khẽ trào phúng: "Năm đó Chấn Đao Môn bị diệt, tại sao không thấy hoàng tộc đứng ra chủ trì công đạo cho Chấn Đao Môn?"

Tứ Vương cũng không có đáp lại.

Chỉ hét lớn một tiếng.

"Bắt lấy!"

Sau một tiếng ra lệnh này, vô số Thần U Quân lập tức kết thành mạch trận, kiên trì ép tới Đao Ma.

"Đúng là muốn chết!" Thấy thế, Mộc Long lại bộc phát yêu lực mênh mông lần nữa, một bước phóng ra, lập tức hiện ra yêu khu khổng lồ.

Há miệng, tam sắc hỏa diễm mãnh liệt bay ra, trong khoảnh khắc đã phá hủy mạch trận do rất nhiều Thần U Quân tạo thành. Mạch trận phòng ngự có thể tạm thời ngăn cản thế công của cường giả phong vương lại yếu kém giống như cánh ve trước tam sắc hỏa diễm của Mộc Long.

Mạch trận vỡ vụn, rất nhiều Thần U Quân đều phun ra một ngụm máu tươi, liên tiếp rút lui vài chục bước, dựa vào nhau mới dừng bước lại.

"Mộc Long lớn mật, ngươi dám ngỗ nghịch!" Tứ Vương thấy thế, ngũ mạch cùng chấn động, trong tay thình lình xuất hiện một thanh búa lớn màu bạc.

Hắn biết đánh không lại.

Nhưng không có cách nào.

Hắn nhất định phải đánh.

Nếu như không đánh, để cho Đao Ma rời khỏi đây dễ dàng như vậy, như vậy người sai chính là hắn.

Búa lớn màu bạc trong tay bị giơ lên, phát ra từng đợt chấn minh, cũng nhấc lên từng vòng gợn sóng mạch khí màu vàng đất. Những rung động này khuếch tán có thứ tự ở trên bầu trời, khiến cho bầu trời chấn động đến rung động ầm ầm, giống như muốn sụp.

Sau một khắc.

Tứ Vương hóa thành một đạo kinh hồng vọt thẳng tới Mộc Long, búa lớn màu bạc trong tay điên cuồng bổ xuống.

Một hơi, chính là nghìn lần!

Búa lớn rơi xuống nhấc lên khí lãng giống như là gió lốc quét qua, tận diệt trăm dặm biển mây, khiến cho dãy núi dưới chân sụp đổ. Nhưng mà Mộc Long không hề động một chút nào, để mặc cho Tứ Vương tùy ý điên cuồng chém, cho đến khi vạn búa tan mất thì vẫn không nhúc nhích.

Một màn này không chỉ khiến cho người đứng xem trố mắt, mà còn khiến cho Vô Cực Vương, Băng Vương không biết làm sao, càng khiến cho bản thân Tứ Vương cũng không biết nên kết thúc như thế nào.

Quá oan uổng.

Mạch thuật mình dùng dù sao cũng là mạch thuật Thiên cấp trung phẩm, lại đã bước vào cảnh giới viên mãn, sao đánh vào yêu khu Mộc Long giống như là gãi ngứa?

Chênh lệch lớn như vậy sao?

Khó trách quốc chủ không nói gì về chuyện của Tư Mã Thiên Tuyền. Chỉ sợ hoàn toàn không phải quốc chủ không muốn nhắc tới mà là bất lực thật.

Không có Hà Hữu Uyên.

Ai có thể làm gì được Mộc Long này.

Ai có thể làm gì được Kiếm Thần của Bất Hủ Tông.

"Ngươi đánh ta một vạn búa, ta quất ngươi một đuôi, không quá đáng chứ?" Nói xong, yêu lực bành trướng quanh người Mộc Long bỗng nhiên co lại.

Giống như một cái lồng giam, trong khoảnh khắc khóa lại Tứ Vương mà mắt thường sắp không nhìn thấy rõ, sau đó bỗng nhiên vung đuôi đánh ra một cái.

"Không được!"

Tứ Vương kinh hô.

Nhưng mà hắn phát hiện hắn hoàn toàn không tránh thoát được yêu lực của Mộc Long trói buộc, chỉ có thể trơ mắt nhìn đuôi rồng càng ngày càng gần.

Oanh ——

Tứ Vương giống như sao băng rơi xuống, nhục thể đập ra một cái hố sâu rộng vạn mét bên cạnh Phục Long Đầm.

Chờ nước trong Phục Long Đầm chảy vào đó, không được bao lâu thì sẽ trở thành một cái hồ nước mới.

Vô Cực Vương, Băng Vương giật mình tại chỗ, không biết nên làm sao bây giờ. Bởi vì lúc đầu kế hoạch của bọn họ chính là trợ giúp Đao Ma đào tẩu.

Khi tất yếu cần cản sát thủ Long Dương Vương phái ra.

Cứ như vậy, tội ngỗ nghịch, tội phản quốc của Bất Hủ Tông sẽ là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp làm gì cả.

Chuyện này đã thành công!

Vậy kế tiếp nên làm gì?

Giúp Tứ Vương?

Cùng bị đánh với Tứ Vương?

Hay là từ bỏ?

Nhưng vào lúc này, Tứ Vương chật vật gian nan từ trong hố sâu đứng lên, người như muốn gập lại, kêu cứu: "Hai vị điện hạ, giúp ta!"

"Ngươi lên trước?"

"Tại sao không phải ngươi lên trước?"

Hai người Băng Vương, Vô Cực Vương nhìn nhau một cái.

Yêu Hoàng của Thanh Quỷ nhất tộc nhìn thấy một màn này thì cũng không còn gì để nói, sau đó ngoan ngoãn rút về Phục Long Đầm. Vốn cho rằng sẽ là một trận đại chiến đặc sắc, nhưng mà không ngờ được hoàng tộc phong vương U Quốc cũng bị Bất Hủ Tông làm cho sợ mất mật.

Bình Luận (0)
Comment