Cũng ngay một khắc này, trong Tẫn Tri Lâu, Ôn Bình quay qua nhìn Thanh Liên Kiếm đang đứng bên cạnh, mở miệng nói: "Chỉ giữ lại Tứ Vương, những người khác đều giết."
Thanh Liên Kiếm gật đầu.
Mấy hơi sau, một đạo bạch quang ầm vang rơi xuống phía trên Phục Long Đầm.
Oanh ——
Cũng ngay khi bạch quang ầm ầm rơi xuống, Băng Vương giận quát một tiếng: "Bất Hủ Tông, các ngươi đợi diệt tông đi!"
Dứt lời, Băng Vương muốn đi gấp.
Vô Cực Vương theo sát phía sau, hai người hoàn toàn không có ý định đi giúp Tứ Vương.
Nhưng bạch quang ầm ầm rơi xuống khiến cho hai người dừng bước, sau đó thì thấy một vị lão giả chậm rãi đi từ trong bạch quang ra.
Không phải tông chủ Bất Hủ Tông.
Chưa từng nhìn thấy.
Nhưng lại cầm kiếm.
Băng Vương và Vô Cực Vương sửng sốt, sau đó một cảm giác không ổn từ trong lòng vọt lên, hai người vội vàng mở mạch môn ra.
Phanh ——
Cũng trong khoảnh khắc khi mạch môn mở ra, Thanh Liên Kiếm đi ra khỏi truyền tống trận, sau đó trực tiếp dùng một đạo Kiếm Ý quét tới.
"Kiếm Thần họ Lý!" Vô Cực Vương giật mình, sau đó lập tức phóng thích mạch thuật phòng ngự Thiên cấp trung phẩm mạnh mẽ nhất của mình.
Nhưng mà khi Thanh Liên Kiếm Ý như sóng lớn rơi xuống, mạch thuật phòng ngự Thiên cấp trung phẩm đó giống là hoàn toàn không có tồn tại.
Bởi vì nó hoàn toàn không cản được Thanh Liên Kiếm Ý chút nào.
Bá ——
Trong khoảnh khắc, Thanh Liên Kiếm Ý đã che phủ Vô Cực Vương, cũng dọa cho Băng Vương bên cạnh mất hồn mất vía, hóa thành kinh hồng kinh sợ trốn đi.
Bởi vì hắn nhìn thấy khi Thanh Liên Kiếm Ý đó bao phủ Vô Cực Vương, thân thể Vô Cực Vương giống như là đậu hũ, bị cắt thành vô số phần trong khoảnh khắc.
"Các ngươi phản quốc! Phản quốc!" Băng Vương thất hồn lạc phách chạy trốn, vừa chạy trốn vừa kêu gào, giọng to điếc đai nhức óc.
Một màn này khiến cho tất cả cường giả trung cảnh đứng xa nhìn, Thanh Quỷ nhất tộc Phục Long Đầm đều kinh ngạc lặng ngắt như tờ.
Những cường giả trung cảnh đó kịp phản ứng lại thì lập tức trốn đi!
Bởi vì Bất Hủ Tông giết hoàng tộc phong vương, tương đương với phản quốc.
Khó đảm bảo không thuận tay giết luôn bọn họ, dù sao bọn họ cũng từng ra tay với Đao Ma trưởng lão của Bất Hủ Tông.
Giờ khắc này, hơn ba mươi người vô cùng hối hận.
Tại sao lại tới đây.
Tai sao lại tham chút tiền thưởng này.
Đúng là tiền mê mờ mắt!
Nhưng mà khi quay đầu lại, không có phát hiện cường giả Bất Hủ Tông đuổi theo giết người diệt khẩu thì mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hai mặt nhìn nhau, chưa tỉnh hồn.
"Mấy ngày tiếp theo U Quốc sẽ náo nhiệt."
"Tông môn đầu tiên phản kháng lại hoàng tộc xuất hiện!"
"Các ngươi chậm rãi trò chuyện, sau khi bị diệt khẩu chắc chắn ta sẽ giúp các ngươi chăm sóc thê tử và tiểu thiếp của các ngươi, đây là chuyện bèo nước gặp nhau nên làm."
Một câu nói khiến cho các cường giả trung cảnh lập tức tứ tán thoát đi.
Thấy cảnh này, trong mắt Trần Hiết xuất hiện ánh sáng lạnh lẽo, muốn xuống lầu: "Tông chủ, ta đi thăm dò thân phận của ba mươi bảy người này."
"Để bọn họ một người bồi thường một trăm triệu bạch tinh tiền thuốc men là được rồi. Không lấy ra được thì ngươi cho Đao Ma lần lượt tới cửa đòi."
"Vâng, tông chủ!"
Trên mặt Trần Hiết lập tức lộ ra nụ cười xấu xa.
Vẫn là tông chủ xấu hơn!
Không phải thích kiếm tiền thưởng sao?
Hắc hắc.
Cho các ngươi kiếm.
Sau khi Trần Hiết xuống lầu, Ôn Bình nghe bọn người Vân Liêu bên cạnh cảm thán thực lực Thanh Liên Kiếm mạnh mẽ.
Ôn Bình cũng không nghĩ nhiều, bởi vì nếu như Thanh Liên Kiếm là yêu, chắc chắn bọn họ sẽ không kinh ngạc như vậy. Nhưng nó là kiếm, vậy thì tính chất hoàn toàn khác nhau.
Nếu như không phải ở kiếp trước hắn đọc rất nhiều tiểu thuyết tiên hiệp, biết kiếm ở thế giới tiên hiệp có thể sinh ra linh trí, thậm chí có thể trở thành một phương thế giới, hắn cũng sẽ rất kinh ngạc.
Ánh mắt trở lại tường lần nữa, tập trung xem Băng Vương đang trốn bán sống bán chết.
Thanh Liên Kiếm không có đuổi theo, chỉ nâng một tay lên, hình thành kiếm chỉ. Hướng kiếm chỉ chỉ chính là hướng Băng Vương chạy trốn.
Phốc ——
Kiếm chỉ bỗng nhiên bắn ra một đạo Kiếm Ý, trong khoảnh khắc xuyên qua trăm dặm không trung, xuyên thủng Băng Vương đã chạy được mười dặm.
Băng Vương cúi đầu xuống, thấy bụng mình như là bị móc sạch, xuất hiện một cái huyết động dữ tợn, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại khiến cho tốc độ phi hành của hắn giảm đến còn một thành bình thường. Tốc độ như vậy, cho dù là ở trong mắt Ôn Bình hay là ở trong mắt Thanh Liên Kiếm, hoặc là trong mắt bất kỳ một vị Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh nào thì đều giống như là rùa bò.
Chịu đựng đau đớn, Băng Vương vội vàng chỉ lên trời hô to: "Ôn tông chủ, bản... ta sai rồi, tha cho ta một mạng, ngươi muốn ta làm gì ta sẽ làm cái đó! Vô Cực Vương chết, ta có thể nói là người của Già Thiên Lâu giết, tuyệt đối sẽ không liên luỵ đến Bất Hủ Tông!"
Băng Vương suy đoán Ôn Bình đang nghe, cũng đặt hi vọng sống sót duy nhất vào Ôn Bình, bởi vì Ôn Bình là tông chủ Bất Hủ Tông.
Cho dù là Mộc Long cũng được.
Cho dù là vị lão Kiếm Thần này cũng được.
Cuối cùng đều nghe theo mệnh lệnh của Ôn Bình mà làm việc.
Ôn Bình muốn hắn chết, hắn phải chết. Muốn hắn sống, hắn có thể sống.
"Ta có thể giống như Tư Mã Thiên Tuyền, làm trâu làm ngựa cho Bất Hủ Tông một trăm năm, không, hai trăm năm, ba trăm năm đều được."
Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của máu tươi đã thấm ướt nửa người dưới, cảm nhận được cảm giác vô lực khi linh thể suy yếu do mất nhiều máu, giờ phút này Băng Vương chỉ có một suy nghĩ, đó chính là sống sót. Chỉ cần sống sót, chuyện gì hắn cũng làm.
Sự kiêu ngạo của phong vương.
Tôn nghiêm hoàng tộc.
Giờ phút này không còn sót lại chút gì!
Lúc ấy Thanh Liên Kiếm hoàn toàn không có để ý tới Băng Vương đang cuồng loạn hò hét, lại là một chỉ, Kiếm Ý xuyên qua trời cao lần nữa.
Lần này là xuyên thủng ngực!
Phốc ——
Ngực bị xuyên thủng, Băng Vương như là Dực Yêu gãy cánh, nhanh chóng rơi xuống, nhưng vì mạng sống, hắn vẫn kiên trì bay.