Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1893 - Chương 1745 - Chương 1745: Giết Hoàng Tộc Phong Vương (3)

Chương 1745 - Chương 1745: Giết hoàng tộc phong vương (3)
Chương 1745 - Chương 1745: Giết hoàng tộc phong vương (3)

Dù sao mặc dù mấy năm nay Đao Ma không có nói chuyện báo thù nhưng chắc chắn trong lòng của hắn vẫn muốn báo thù, bây giờ đại thù được báo, gút mắt trong lòng hắn đã mở ra, hưng phấn dập đầu mấy cái cũng là chuyện bình thường.

"Được rồi, nên tu luyện thì tiếp tục tu luyện, tranh thủ sớm đột phá thượng cảnh. Thật không biết ngươi nghĩ như thế nào, bình thường nhìn rất bình thường, sao lại đột nhiên trở nên ngớ ngẩn?" Ôn Bình nói là Đao Ma muốn một mình gánh hết.

Đao Ma trầm mặc không nói.

Hắn không cho rằng đó là ngớ ngẩn!

Từ đầu đến cuối hắn đều cho là đó là chuyện mà hắn phải làm.

Nhưng mà tông môn chịu chống thay cho hắn, hắn càng cảm kích hơn.

Theo sau đó, Ôn Bình móc Truyền Âm Thạch ra liên hệ Mộc Long: "Đừng để Yêu Hoàng của Thanh Quỷ nhất tộc đó chạy, bắt trở lại."

Yêu Hoàng huyết mạch cấp S của Thanh Quỷ nhất tộc, để hắn sống bừa bên ngoài thì rất tiếc.

Bắt lại, chờ khi tâm tính ổn định thì thử tăng huyết mạch của hắn lên một chút.

Đương nhiên.

Ôn Bình cũng không nghĩ tới chuyện để cho hắn làm gì cho Bất Hủ Tông. Ôn Bình chỉ cảm thấy để hắn sống bừa bên ngoài thì quá lãng phí.

Mộc Long gật đầu: "Vâng, tông chủ!"

Đáp một tiếng, mắt lạnh quan sát Phục Long Đầm.

Yêu Hoàng của Thanh Quỷ nhất tộc đang trốn tránh trong Phục Long Đầm lập tức giật mình, sau đó bỗng nhiên đâm đầu vào chỗ sâu trong Phục Long Đầm, hoảng hốt chạy bừa.

Mộc Long hiện ra yêu khu đuổi theo.

Theo sau đó, Ôn Bình đứng dậy rời khỏi Tẫn Tri Lâu, đi tới trước mặt Băng Vương đã bị Thiên Huyền bổ đao, đưa một sợi mộc khí vào trong cơ thể, giữ lại chút sinh khí cuối cùng, sau đó cất vào trong tàng giới.

"Long Kha, ngươi đi thăm dò một chút, trước mắt trong chiến trường Bi Trạch Vực có cường giả Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh có quan hệ với Vô Tẫn Thiên Huyền hay không."

Nếu đã trở mặt.

Vậy thì không thể để U Quốc nhàn rỗi.

Tốt nhất là mượn tay Già Thiên Lâu kéo chân những lão tổ hoàng tộc nửa bước Nguyên Ương của U Quốc một chút, để cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Rõ!" Long Kha gật đầu, trở về Tẫn Tri Lâu.

...

Hoàng cung U Quốc.

Trong thâm cung, một tòa nhà cao tầng kế bên thanh trì, một vị nam tử trung niên áo rách quần manh ngồi xếp bằng. Trước người có một cái vòng bảo hộ hình tròn màu xanh trắng, giống như là một quả trứng, chỉ là quả trứng này cực kỳ lớn.

Cao chừng ba trượng!

Trong vòng bảo hộ màu xanh trắng này, một sợi Nguyên Ương Chi Lực màu da cam, giống như là du long điên cuồng tán loạn trong đó.

Nam tử trung niên đưa tay thăm dò vào trong đó, cau mày suy tư, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu không ngừng nhỏ xuống.

Đột ngột.

Nguyên Ương Chi Lực điên cuồng tán loạn, giống như là phát điên. Nam tử trung niên bị đánh bay, lùi lại mười bước.

Hơn nữa không chỉ lui mười bước, sau mười bước, hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cũng xảy ra thay đổi.

Từng mảnh từng mảnh vảy màu vàng kim lớn chừng móng tay như ẩn như hiện khắp toàn thân, nhưng mà lại nhanh chóng biến mất.

Người này là ai?

Chính là quốc chủ U Quốc —— Cức!

Quốc chủ U Quốc vừa lau máu tươi nơi khóe miệng thì nghe được người dưới lầu kinh hô.

"Quốc chủ, chuyện lớn không ổn. Vô Cực Vương, Băng Vương đều vẫn lạc!"

Cức không để ý, lông mày nhíu lại, không hề lo lắng nói: "Hai người bọn họ chết rồi, chuyện này mà là chuyện lớn gì, chuyện vui thì đúng hơn."

Nhưng mà Cức vẫn đổi quần áo, rời khỏi tháp cao, đồng thời đi tới nơi để sinh mệnh huyết tinh của Vô Cực Vương, Băng Vương.

Hai viên sinh mệnh huyết tinh đã hoàn toàn vỡ vụn, biểu thị hai người đã chết đến không thể chết thêm.

Cức không để ý đến người bên cạnh kinh hô, trực tiếp hạ lệnh: "Việc này không thể truyền ra ngoài, lập tức đi điều tra xem là ai làm."

Thật ra thì không tra Cức cũng biết là ai làm.

Trong U Quốc, còn có ai có năng lực giết phong vương.

Không phải chính là Bất Hủ Tông sao?

"Bất Hủ Tông ơi là Bất Hủ Tông, ngươi đúng là giúp ta một ơn lớn. Yên tâm, ta sẽ làm cho ngươi biến mất một cách thể diện." Trong lòng Cức âm thầm nói nhỏ, hai con ngươi nhìn chằm chằm sinh mệnh huyết tinh của Vô Cực Vương, Băng Vương, không hề động một chút nào.

...

Vương phủ Thiên U Vương.

Thiên U Vương vừa mới bước ra khỏi Khúc Cảnh thông đạo thì thấy lối ra Khúc Cảnh thông đạo có không ít người đứng đó, hơn nữa đều là tâm phúc.

Lại thấy mọi người cau mày, hơn nữa còn có một vị cường giả phong vương là người mà mình phái đi Phục Long Đầm cứu Đao Ma, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn.

"Đao Ma vẫn phải chết?"

"Điện hạ, Đao Ma không chết, bị cường giả Bất Hủ Tông cứu đi. Nhưng mà Vô Cực Vương điện hạ, Băng Vương điện hạ đều vẫn lạc, chỉ có Tứ Vương còn sống." Vị tâm phúc phong vương đó chậm rãi mở miệng, giọng điệu không nặng nhưng lại khiến cho Thiên U Vương cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn bên tai: "Khi ta đến Phục Long Đầm thì không thấy Đao Ma, không thấy Tứ Vương, chỉ thấy Long Yêu của Bất Hủ Tông đuổi giết Yêu Hoàng của Thanh Quỷ nhất tộc, Yêu Hoàng của Thanh Quỷ nhất tộc đã mình đầy thương tích, toàn thân vết thương sâu tới nhìn thấy được bạch cốt."

Thiên U Vương kinh hô.

"Cái gì!"

Sau một tiếng kinh hô, Thiên U Vương sửng sốt mấy hơi, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Yêu Hoàng của Thanh Quỷ nhất tộc ra sao, hắn không quan tâm.

Bởi vì lão gia hỏa này không có chọn đứng về phía hắn, cho nên chết cũng được.

Không có ảnh hưởng gì.

Chỉ là hắn hoàn toàn không ngờ được, Băng Vương và Vô Cực Vương đều vẫn lạc.

"Bất Hủ Tông làm?"

Vị phong vương đó gật gật đầu: "Tám chín phần mười. Ngoại trừ Bất Hủ Tông, trong U Quốc này không có cái thế lực thứ hai dám giết và có thể giết Vô Cực Vương và Băng Vương."

"Lần này phiền phức rồi, toàn bộ kế hoạch bị làm loạn hết." Mặc dù hắn muốn Bất Hủ Tông biến mất nhưng đó là dưới tình huống Băng Vương và Vô Cực Vương còn sống.

Bọn họ chết.

Cho dù Bất Hủ Tông vạn kiếp bất phục thì cũng không có tác dụng gì với hắn.

Bởi vì cuối cùng công thần tiêu diệt Bất Hủ Tông sẽ thành quốc chủ mà không phải hắn. Lời hứa của lão tổ với hắn cũng trở thành vô dụng.

Bình Luận (0)
Comment