Lúc này, lại có một người vội vàng đến, thấy xung quanh toàn là đại nhân vật thì vội vàng bước chậm dần, cẩn thận nhanh chóng đi đến trước mặt Thiên U Vương.
"Điện hạ, quốc chủ truyền khẩu dụ, gọi ngài nhanh chóng đến hoàng cung."
Nói xong, tất cả mọi người nhìn về phía hắn.
Đương nhiên.
Không phải nhìn hắn.
Mà là vì câu nói đó của hắn.
Theo sau đó, tất cả mọi người rơi vào trong trầm tư, hơn nữa chau mày, trong hai con ngươi đều lấp lóe ý nghĩ của riêng mình.
Vị phong vương vừa rồi tiếp tục mở miệng.
"Điện hạ, tin Vô Cực Vương, Băng Vương chết tạm thời bị quốc chủ ép xuống, rất hiển nhiên là muốn mượn cái chết của Vô Cực Vương, Băng Vương để làm lớn chuyện. Nhưng mà hắn lại triệu kiến ngài vào lúc này, sợ là chuyện sẽ không đơn giản."
Thiên U Vương trầm mặc mấy hơi, suy nghĩ một hồi: "Vô Cực Vương, Băng Vương vẫn lạc, đối với hắn thì chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu. Hoàng tộc tôn nghiêm vĩnh viễn không sánh bằng vị trí quốc chủ U Quốc. Không cần biết hắn muốn làm cái gì, bản vương cũng phải đi gặp hắn một lần."
"Điện hạ, ngài phải cẩn thận. Ta sợ hắn giống Long Dương Vương đoán, muốn mượn cơ hội này ngồi lại vị trí quốc chủ."
"Long Dương Vương chính miệng nói?"
"Không sai. Người ta cài vào bên cạnh hắn chính miệng nghe hắn suy đoán như vậy, nói vị quốc chủ này của chúng ta cũng không muốn thoái vị."
"Bản vương cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà trước đó không quan tâm, bây giờ Vô Cực Vương, Băng Vương vẫn lạc, Bạo Loạn Vương và Hợp Bi Vương lại không muốn tranh vị trí quốc chủ. Người có uy hiếp đối với hắn chỉ còn lại bản vương và Long Dương Vương mà thôi."
Nói xong, Thiên U Vương lâm vào trong trầm tư.
Nhưng mà nghĩ mãi cũng không nghĩ ra biện pháp ứng đối.
Vô Cực Vương, Băng Vương chết bởi tay cường giả của Bất Hủ Tông, tất cả mọi chuyện tới quá đột nhiên. Khiến cho hắn phải bố trí lại tất cả một lần nữa.
Hơn nữa bố trí lại một lần nữa còn không phải điểm chết người nhất. Điểm chết người nhất chính là nếu như quốc chủ U Quốc không cam lòng thoái vị, chắc chắn sẽ vung đồ đao với hắn hoặc là Long Dương Vương. Cây đao này vung tới ai trước thì đều là chuyện khiến cho người ta đau đầu.
Chẳng lẽ còn phải tìm Long Dương Vương hợp tác hay sao?
Vương phủ Long Dương Vương.
Trong lúc này, Long Dương Vương cũng nhận được quốc chủ triệu kiến, nhưng mà giờ phút này hắn hoàn toàn không để ý tới chuyện này.
Bây giờ hắn lo lắng cho quan hệ với Bất Hủ Tông hơn.
Bất Hủ Tông giết hoàng tộc phong vương, ý nghĩa như thế nào?
Có nghĩa là từ hôm nay, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với hoàng tộc. Nói theo cách khác thì bọn họ sẽ từ bằng hữu biến thành kẻ địch.
Chuyện hắn không muốn nhìn thấy nhất cuối cùng vẫn xảy ra.
Do dự mãi, Long Dương Vương vẫn cầm Truyền Âm Thạch lên liên hệ Ôn Bình.
"Có việc?"
Bên kia Truyền Âm Thạch, Ôn Bình giọng bình thản như nước, nghe không ra bất kỳ tình cảm nào, Long Dương Vương nhất thời nghẹn lời.
Chỉ đành kiên trì mở miệng: "Ôn tông chủ, không nghĩ tới chuyện sẽ diễn biến thành như thế này. Lần này bản vương thật sự không thể ra sức."
Ôn Bình nói tiếp: "Nếu có cần, Bất Hủ Tông vẫn sẽ vì ngươi mà xuất thủ một lần. Dưới nửa bước Nguyên Ương đều được!"
Nghe được câu này, Long Dương Vương vô cùng rung động, gấp gáp hỏi: "Ôn tông chủ, quý tông có cường giả nửa bước Nguyên Ương sao?"
Nếu có.
Vậy thì còn có hi vọng.
Nếu như không có, vậy hắn có cơ hội thứ ba này cũng vô ích.
"Không thể trả lời, nhưng mà ta có thể nói cho ngươi một chuyện. Ngươi nghe, có lẽ ngươi sẽ nhìn rõ hơn."
Long Dương Vương cẩn thận đoán ý trong lời nói bóng gió của Ôn Bình, nhưng mà vắt hết óc cũng nghĩ không ra.
Có.
Hay là không có?
Không có?
Nhưng hình như Ôn tông chủ cũng không gấp gáp.
Chẳng lẽ là có?
Ngờ vực vô căn cứ, Long Dương Vương nghi ngờ hỏi: "Ôn tông chủ, mời nói."
Ôn Bình nói ra: "Khi Thiên Hà Sơn rời đi, từng nói với Long Dương Vương, Băng Vương, Vô Cực Vương, ai hủy diệt Bất Hủ Tông thì người đó là quốc chủ U Quốc.”
"Chuyện này. . ." Trong lòng Long Dương Vương run lên bần bật.
Trong lúc Long Dương Vương ngây người, Ôn Bình để lại một câu nói sau đó trực tiếp cắt đứt liên hệ Truyền Âm Thạch: "Có rảnh có thể tới Bất Hủ Tông ngồi một chút."
Nói xong, Long Dương Vương sững sờ ở đó.
Trong hai con ngươi không khỏi lóe lên vẻ tức giận.
Bởi vì nếu như Ôn tông chủ nói là thật, vậy hắn tính là gì?
Đã nói vị trí quốc chủ sẽ dựa vào cạnh tranh?
Khó trách!
Khó trách bọn người Thiên U Vương nhất định phải nhằm vào Bất Hủ Tông.
Biết rất rõ Bất Hủ Tông có được cường giả phong vương mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn Hà Hữu Uyên, lại không chỉ một vị, nhưng bọn họ vẫn lựa chọn như vậy.
Thật lâu, Long Dương Vương đẩy cửa phòng ra.
Dạo bước rời khỏi phòng, dẫn người trùng trùng điệp điệp rời khỏi vương phủ Long Dương Vương, không còn điệu thấp vì Ôn Bình như trước đó.
Cùng lúc đó, Ôn Bình cất Truyền Âm Thạch, chuẩn bị đi Tiên Phủ Viên xem tiến độ luyện đan của phụ mẫu, nhưng vừa ra khỏi Thính Vũ Các thì gặp Lan thúc.
Lan thúc, mấy ngày nay tiềm tu ở Bất Hủ Tông cũng đã thành Trấn Nhạc Cảnh. Nhưng mà đối với Bất Hủ Tông thì Trấn Nhạc Cảnh cũng không mạnh.
Cho nên Ôn Bình sắp xếp cho hắn đến Tẫn Tri Lâu, giúp đỡ Trần Hiết làm Bất Hủ Nhật báo. Là một trong số không nhiều người lớn tuổi ở Bất Hủ Tông, Ôn Bình không mong hắn trở thành cường giả Thiên Vô Cấm nhưng mong hắn sống thật tốt, có thể để cho phụ thân có một bằng hữu.
Dù sao bây giờ phụ thân chỉ có mấy bằng hữu như thế.
Thành chủ Thương Ngô Thành Hoàn Thành là một.
Lan thúc là người thứ hai.
"Tông chủ, ngày mai Bất Hủ Nhật báo dùng tin Vô Cực Vương, Băng Vương chết làm tiêu đề sao?"
Ôn Bình không chút do dự: "Không có việc gì, sớm muộn gì người trong U Quốc đều sẽ biết. Biết muộn không bằng biết sớm."
"Đi."