Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1895 - Chương 1747 - Đao Ma Trưởng Lão Làm Được (2)

Chương 1747 - Đao Ma trưởng lão làm được (2)
Chương 1747 - Đao Ma trưởng lão làm được (2)

"Lan thúc, tiếp theo chắc chắn U Quốc sẽ dốc toàn lực đả kích Bất Hủ Nhật báo, thậm chí bắt người của Bất Hủ Tông. Muốn bắt người của Bất Hủ Tông thì chắc chắn là không thể, nhưng mà chắc chắn bọn họ sẽ bắt người của Tẫn Tri Lâu. Có chuyện gì nhớ sai người đi ra ngoài làm, đừng có tự mình đi làm."

"Tông chủ, ta biết, không cần lo lắng." Lan thúc khẽ cười một tiếng, từ biệt Ôn Bình. Ôn Bình cũng đi Tiên Phủ Viên.

Nhưng mà mới đi được nửa đường thì Mộc Long đã về tông.

Còn đem Yêu Hoàng của Thanh Quỷ nhất tộc về.

Nhưng mà Yêu Hoàng của Thanh Quỷ nhất tộc đã bị đánh cho thoi thóp.

Đến khi nhìn thấy Ôn Bình, hắn không để ý tôn nghiêm, phủ phục dưới chân Ôn Bình: "Ôn tông chủ, ta nguyện làm thủ vệ, nguyện thủ sơn môn cho Bất Hủ Tông!"

Ôn Bình liếc mắt nhìn dáng vẻ kinh hoảng của Yêu Hoàng của Thanh Quỷ nhất tộc, sau đó quay qua nhìn Mộc Long nói: "Ngươi đã làm gì hắn?"

"Một hơi một trăm quyền, bị ta đánh liên tục năm canh giờ." Mộc Long bình tĩnh mở miệng, học dáng vẻ của Ôn Bình.

Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng.

Một hơi một trăm quyền.

Một phút sáu trăm quyền.

Một canh giờ chính là một trăm hai mươi lần sáu trăm quyền, chính là bảy vạn hai ngàn quyền.

Nhân năm lên.

Ròng rã ba mươi sáu vạn quyền!

Thật tàn bạo!

Hôm sau.

Thiên Hải Thành.

Tề Cửu vẫn dò xét phường thị như trước đây, gặp người thì chào hỏi, nhưng lần này tâm cảnh của hắn hoàn toàn khác.

Bởi vì hắn đã thấy tin tức trên Bất Hủ Nhật báo.

Lúc trước, người vung đồ đao với Chấn Đao Môn, từng người lần lượt bị Đao Ma chém giết. Cho dù là quân đội hay là người của chính phủ đều khó thoát khỏi cái chết. Chuyện này khiến cho oán khí và hận ý mà hắn góp nhặt nhiều năm qua tiêu tán hơn phân nửa trong khoảnh khắc.

Thời khắc này, nói chuyện của hắn phát ra từ phế phủ !

"Bán Bất Hủ Nhật báo." Khi người bán báo xuất hiện trong phường thị, hắn phái người đi mua một tấm.

Mua xong trực tiếp trốn vào trong tửu lâu nhà mình xem.

Nhưng mà còn chưa nhìn thì đã nghe được những người khác trong cửa những mở miệng sợ hãi than.

"Dư Cơ cũng chết."

"Đao Ma tiền bối, hắn làm được!"

"Kẻ cầm đầu hủy diệt Chấn Đao Môn năm đó, ngoại trừ hoàng tộc, tất cả đều bị giết sạch. Chúng ta báo được đại thù."

Tề Cửu nghe xong thì hưng phấn mở Bất Hủ Nhật báo ra, lúc trước Chấn Đao Môn bị diệt môn, cha mẹ người thân đều vong khiến cho hắn đau lòng bao nhiêu thì bây giờ trên mặt hắn vui sướng bấy nhiêu.

"Không chỉ có như thế, các ngươi xem tiếp đi. Quốc chủ U Quốc ban bố mệnh lệnh tru sát Đao Ma, nhưng Bất Hủ Tông bảo đảm hắn. Không chỉ bảo đảm hắn, thậm chí cường giả của Bất Hủ Tông còn giết luôn cả Vô Cực Vương, Băng Vương và Tứ Vương."

"Chuyện này. . . Bất Hủ Tông này cũng quá độc ác. Vì bảo đảm Đao Ma mà thậm chí giết luôn hai vị cường giả phong vương, lại là hai vị có được huyết mạch hoàng tộc chính thống!"

"Quá mạnh, quá mạnh."

Trong mắt bọn họ, không có khái niệm nửa bước Nguyên Ương.

Cho nên trong lòng bọn họ cường giả phong vương đã là cực hạn.

Trong lòng bọn họ, cực hạn cũng bị cường giả Bất Hủ Tông giết.

Vậy chẳng phải Bất Hủ Tông đã vô địch thiên hạ!

"Đạo ca, cám ơn ngươi!" Tề Cửu nghe người xung quanh reo hò, sau đó thoải mái cười một tiếng, nhìn về phía Nguyên Dương Vực chậm rãi mở miệng.

Nhưng mà bọn họ không biết là cách bọn họ không xa, Đao Ma đang nhìn chằm chằm bọn họ, đồng thời lộ ra nụ cười thản nhiên.

Nhưng mà sau khi cười một tiếng, Đao Ma lập tức quay người rời đi.

Lần quay đầu này cũng có nghĩa là từ này về sau bọn họ sẽ trở thành người dưng.

Ngươi không biết ta.

Ta cũng không biết ngươi.

Nếu không chỉ khiến cho bọn họ gặp họa sát thân.

Sau khi Đao Ma rời đi, một bé trai cầm một viên tàng giới đi vào tửu lâu, chỉ mặt gọi tên muốn gặp Tề Cửu.

Tề Cửu đầu tiên là ngây ra một lúc.

Không rõ tại sao bé trai này chỉ mặt gọi tên muốn gặp mình.

Nhưng mà cuối cùng Tề Cửu vẫn gặp hắn.

"Tiền bối, đây là một vị đại thúc cho ngài." Bé trai đưa đồ vật tới, sau đó vội vàng lui đến cổng.

Tề Cửu nhìn viên tàng giới trước mắt này, nghi hoặc cầm lên, sau đó dò cảm giác vào trong tìm tòi, lập tức sợ ngây người.

Bạch tinh chồng chất thành núi!

Nói ít cũng có ngàn vạn.

Thậm chí nhiều hơn.

Hơn nữa còn có công pháp Địa cấp thượng phẩm, mạch thuật Địa cấp thượng phẩm vân vân.

Tề Cửu vội vàng đuổi bé trai đi, cũng cho một chút lợi ích, sau đó đóng chặt đại môn, còn dựng lên một đạo bình chướng cách âm.

"Đồ trong tàng giới này, thế lực ngũ tinh bình thường cũng không có nội tình như vậy. Có nó, tương lai Trăn Môn bất khả hạn lượng."

"A!"

Đám người giật mình.

Khi nhìn thấy đồ trong tàng giới, trong lúc nhất thời tâm tình không thể bình phục.

Những vật này đối với Trăn Môn mới là thế lực tứ tinh thì quá quý giá.

Sau đó đám người bắt đầu điên cuồng suy đoán là ai cho bọn họ.

Tề Cửu chậm rãi mở miệng: "Hẳn là Đạo ca để lại cho chúng ta. Chuyện này đừng có tuyên dương ra ngoài, kẻ trái lệnh chết!"

"Rõ!"

Đám người gật đầu.

Nói xong, Tề Cửu rơi vào trong hồi ức.

Bất Hủ Tông.

Ôn Bình tiếp tục tu luyện, đồng thời thử để Thanh Liên Kiếm dạy bảo mình tu luyện Thanh Liên Kiếm Ý.

Mặc dù lực lượng của Thanh Liên Kiếm không khác mình là mấy, nhưng cảm ngộ Kiếm Ý chắc chắn là mạnh hơn mình rất rất nhiều.

Chiêu kiếm chỉ đó, nếu có thể học được, vậy cảnh giới Thanh Liên Kiếm Ý của hắn sẽ sâu thêm một phần, thực lực của hắn cũng có thể tăng lên một tầng nữa.

Bởi vì các lão tổ hoàng tộc U Quốc, không phải cũng giống như Thiên Hà Sơn.

Với thực lực của hắn bây giờ, cũng không thể vô địch, thậm chí có thể ngay cả đánh ngang tay cũng không được.

Đang lúc Ôn Bình chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, đồng thời đi phòng bếp ăn một chút gì đó thì Trần Hiết vội vàng tìm tới.

Nhưng mà cũng không phải là vì đã tra rõ thân phận chân thật của ba mươi vị người tu hành trung cảnh đó.

Bình Luận (0)
Comment