Thì bây giờ Tư Không Truy Tinh hưởng thụ quyền lực. Hưởng thụ quyền lực mà hắn không ngừng lấy được từ sau khi gia nhập vào Bất Hủ Tông. Cho nên giúp Bất Hủ Tông chính là giúp mình, chỉ cần Bất Hủ Tông bình yên thì quyền lực và quyền thế của hắn sẽ càng ngày càng mạnh.
Không vì cái gì khác.
Chỉ vì bây giờ quốc chủ không có người để dùng.
Có thể sử dụng đều lên chiến trường Bi Trạch Vực.
Hoặc là bị Bất Hủ Tông cầm tù, giết.
Dựa vào những hoàng tộc phong vương đó?
Hắn biết chắc chắn từ đầu đến cuối quốc chủ đều chưa từng nghĩ tới, cho nên mới phái Thiên U Vương và Hợp Bi Vương đi thảo phạt Bất Hủ Tông.
Bây giờ không nắm lấy cơ hội này, sau này sẽ không còn cơ hội như vậy. Trong Triều Thiên Hạp này còn có thế lực nào mạnh mẽ hơn Bất Hủ Tông sao? Tiếp tục buồn bực ở dưới trướng hoàng tộc U Quốc, đợi sau khi sư phụ hắn trở về thì hắn lại quay về với chức Phó điện chủ không lớn không nhỏ.
"Ý nghĩ không tệ, nếu có cần, có thể nhờ Trần Hiết hỗ trợ ngươi."
"Đa tạ Ôn tông chủ!" Tư Không Truy Tinh đại hỉ, bởi vì có Tẫn Tri Lâu không gì không biết tương trợ, hắn có nắm chắc hơn.
Về phần Thần U Quân thảo phạt Bất Hủ Tông, Tư Không Truy Tinh tuyệt đối không lo lắng.
Ngoại trừ Thiên U Vương và lão tổ hoàng tộc, những người khác đều là người một nhà. Thiên U Vương dùng cái gì để hủy diệt Bất Hủ Tông?
Chỉ dựa vào trăm vạn Thần U Quân đó?
Không thực tế.
Trăm vạn Thần U Quân không giết chết được phong vương. Nhất là cường giả phong vương vô địch còn mạnh hơn sư phụ mình của Bất Hủ Tông.
Lo lắng duy nhất của hắn bây giờ chính là lão tổ hoàng tộc: "Ôn tông chủ, lần này có thể sẽ có lão tổ Thiên Hà Sơn theo Thiên U Vương thảo phạt Bất Hủ Tông. Còn có phụ thân Thiên U Vương, xếp hạng thứ bảy trên Thiên Bảng của Tẫn Tri Lâu, Phó Thiên Tà. Trừ cái đó ra thì ba vị lão tổ khác đại khái sẽ không rời khỏi Tổ Sơn. Bởi vì đại chiến hơn hai trăm năm trước, Già Thiên Lâu đánh tới Trung Ương Thần Vực, hoàng tộc tử thương vô số mà vẫn không thấy ba vị lão tổ đó ra tay."
Dứt lời, Tư Không Truy Tinh lẳng lặng chờ Ôn Bình đáp lại.
"Ừm ừm." Ôn Bình chỉ ừm hai tiếng.
Không thể nghe ra được chút gì từ giọng Ôn Bình, Tư Không Truy Tinh có chút thất lạc, nhưng vẫn quyết định đánh cược một keo.
Cược trong Bất Hủ Tông cũng có cường giả nửa bước Nguyên Ương, hơn nữa còn mạnh hơn Thiên Hà Sơn, thậm chí còn mạnh hơn Phó Thiên Tà.
Sau đó Ôn Bình cũng không nói thêm gì nữa, tùy ý căn dặn vài câu thì cắt đứt liên hệ Truyền Âm Thạch, tiếp tục tu luyện.
Cùng lúc đó, trải qua mấy ngày lên men. Tin tức Bất Hủ Tông giết hoàng tộc phong vương, quốc chủ U Quốc phái Thiên U Vương và Long Dương Vương suất lĩnh trăm vạn Thần U Quân thảo phạt Bất Hủ Tông, thậm chí còn có lão tổ hoàng tộc hỗ trợ đã truyền ra.
Tại sao có thể truyền ra?
Bất Hủ Nhật báo làm.
Tin tức lớn như thế, không đưa tin thì tiếc quá.
Thậm chí Bất Hủ Nhật báo còn đưa tin về hành trình của bọn người Thiên U Vương, Long Dương Vương, cũng trở thành tiêu đề.
Khiến cho Thiên U Vương tức giận đến suýt chút đánh người.
Long Dương Vương thì vừa xem Bất Hủ Nhật báo vừa cảm thấy tiếc hận.
Bởi vì rõ ràng hắn có thể nhận được hữu nghị của Bất Hủ Tông, được Bất Hủ Tông giúp đỡ, có thể làm quốc chủ, thậm chí đi ra khỏi Triều Thiên Hạp.
Bây giờ cơ hội này không có.
Nhưng mà Bất Hủ Nhật báo làm thành như vậy, người trong Nguyên Dương Vực bắt đầu lòng người bàng hoàng, nhất là khi biết Thiên U Vương và Long Dương Vương đã tới Long Trạch Vực, người trước mười cái Sư Đạo Mê Cục trở nên thưa thớt trước nay chưa từng có.
Trước đó cho dù Sư Đạo Mê Cục không mở ra thì cũng sẽ có hàng ngàn hàng vạn người sống hoặc là tu luyện xung quanh Sư Đạo Mê Cục, nhưng bây giờ chỉ còn lại mấy người còn dám xông Sư Đạo Mê Cục. Hoặc là vò đã mẻ không sợ rơi, không sợ chết, hoặc là những người tín ngưỡng Bất Hủ Tông.
Nơi có số người càng ngày càng giảm còn có Thần Phi Thành, bởi vì Tử Khí Các tọa lạc ở Thần Phi Thành. Là thành chủ Thần Phi Thành, Diêm Lai chỉ có thể nhìn, không thể làm gì.
Cứ như vậy, lại qua vài ngày nữa.
Không chỉ người ở Sư Đạo Mê Cục càng ngày càng ít mà không ít đệ tử tông môn còn nhận được tin tức đến từ gia tộc.
Đều không ngoại lệ.
Đều là khuyên rời khỏi Bất Hủ Tông.
Nhưng không có ai rời khỏi, hơn nữa còn đốt thư người nhà gửi trước mắt mọi người trong khu ký túc xá, sau đó tiếp tục tu luyện.
Thậm chí khi nhìn thấy thư ở Thiên Tằng Giai thì lập tức xé bỏ. Xé ngay trước mắt người nhà dưới Thiên Tằng Giai!
"Các ngươi sợ chết, có thể nói là không có đứa con trai như ta. Ta sẽ không rời khỏi Bất Hủ Tông, chết cũng sẽ không."
Dưới Thiên Tằng Giai, một nam tử trung niên trong lúc nhất thời lòng nóng như lửa đốt, dưới tình thế cấp bách còn chửi ầm lên.
"Ngươi chỉ vào tông bốn năm ngày mà muốn chết chung với Bất Hủ Tông, ngươi điên rồi?"
Đệ tử Bất Hủ Tông này không nói gì, quay người đi, mặc cho phụ mẫu kêu gọi ở sau lưng. Nhưng mà cách đó không xa, Tứ Vương và Yêu Hoàng của Thanh Quỷ nhất tộc ngồi trên bậc thang lại nghe được hắn nói nhỏ: "Nếu có một ngày ta rời khỏi Bất Hủ Tông, vậy thì chứng tỏ ta đã chết."
Tứ Vương và Yêu Hoàng của Thanh Quỷ nhất tộc đều ngây ra một lúc.
Nhưng mà Yêu Hoàng của Thanh Quỷ nhất tộc nhanh chóng tiếp tục nằm sấp nhắm mắt dưỡng thương, không suy nghĩ về chuyện này nữa. Hắn càng hi vọng Bất Hủ Tông bị tiêu diệt, như vậy hắn sẽ có cơ hội rời đi. Thủ sơn môn Bất Hủ Tông, chuyện này hắn cũng không muốn làm cả đời.
So với Yêu Hoàng của Thanh Quỷ nhất tộc đã chết lặng, Tứ Vương lại nhíu lông mày lại, trong lòng thầm chế giễu: "Đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp. Lão tổ hoàng tộc mạnh mẽ vượt xa sự tưởng tượng của bất cứ ai. Xem ra thời điểm ta rời khỏi Bất Hủ Tông đã không xa."